Thương thế của Trầm Thiên Phong vẫn chưa khỏi lại một mực muốn đi làm cho nên mọi người ai cũng lo lắng, Tiểu Dương và Lý Giai Kỳ gần như không rời mắt khỏi anh lúc nào.
Cẩn thận đỡ Trầm Thiên Phong ngồi xuống ghế, Lý Giai Kỳ nhẹ nhàng đặt một ly nước ấm lên bàn làm việc của anh.
''Vết thương của anh vẫn còn mới nên đừng uống trà nữa, tôi lấy cho anh lý nước ấm rồi. Nếu có cần gì cứ gọi tôi và Tiểu Dương, nếu thấy khó chịu nhất định phải gọi ngay đấy.''
''Cô bắt đầu nhiều lời từ bao giờ thế?'' Trầm Thiên Phong không quan tâm lắm vừa xem tài liệu vừa hỏi. Anh chẳng qua chị bị thương nhẹ, vết thương không quá nghiêm trọng vậy mà cô cứ càm ràm đủ chuyện phải chú ý với anh.
''Tôi lo cho anh thôi, anh chẳng nói anh như cha mẹ tái sinh của tôi sao? Tôi quan tâm đến ân nhân của mình cũng không được à?'' Lý Giai Kỳ bĩu môi nói, trong lòng thầm nghĩ dù sao anh cũng từng gọi tôi là mẹ, quan tâm anh như con trai tôi thôi.
''Được rồi, cô đi làm việc của mình đi.''
''Có gì cần nhớ phải gọi bọn tôi đấy, chúng tôi ở ngay bên ngoài thôi.''
Lý Giai Kỳ không quên dặn dò một lần nữa rồi mới ra ngoài.
Nhìn vào cánh cửa vừa mới khép lại Trầm Thiên Phong nở một nụ cười không rõ phát hiện.
Buổi sáng trôi qua coi như là suôn sẻ, Trầm Thiên Phong rất ngoan ngoãn ngồi làm việc không phiền đến hai người đang canh bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-em-phai-ket-hon/2687790/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.