Lý Giai Kỳ là bị đau quá mà tỉnh lại, thuốc tê đã hết tác dụng, chân của cô đã bắt đầu có cảm giác và đồng thời cũng cảm nhận được cơn đau ở vết mổ. Ngoài ra tử cung co thắt do thuốc tăng co tử cung khiến cô cũng đau không kém. Đã có kinh nghiệm ở lần sinh trước, Lý Giai Kỳ dùng tay xoa bụng theo chiều kim đồng hồ để giảm cơn đau do nổi dạ con.
''Em tỉnh rồi à? Cảm thấy sao rồi?''
''Bụng đau, anh xem bác sĩ đã truyền giảm đau cho em chưa?''
Trầm Thiên Phong cũng không rõ đâu là thuốc giảm đau chỉ biết là tay của Lý Giai Kỳ vẫn đang cắm kim truyền cho nên anh vội vàng ấn nút gọi bác sĩ. Lý Giai Kỳ đã đau đến mức toát mồ hôi, tóc ở hai bên dính bết vào má và trán.
Chỉ một lát sau Ngô Việt Bân và bác sĩ đã gấp gáp chạy vào.
''Sao vậy?'' Ngô Việt Bân hỏi trước.
''Cô ấy đau, mau giảm đau cho cô ấy.'' Trầm Thiên Phong cuống đến mức túm lấy cổ áo của Ngô Việt Bân hét lên.
''Anh cứ bình tĩnh đã.'' Ngô Việt Bân cũng không tức giận chỉ nhẹ nhàng gỡ tay đang túm lấy cổ áo của mình ra: ''Cô cảm thấy sao rồi? Chân cử động được rồi sao?''
''Ừm, chân cử động được rồi, vết mổ không quá đau nhưng đau dạ con nhiều.''
''Vừa rồi tôi có vào xem nhưng cô đang ngủ nên không có truyền, hiện tại để tôi truyền luôn cho cô.''
Ngô Việt Bân vừa nói vừa nhanh chóng thay túi nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-em-phai-ket-hon/2687511/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.