Cả thêm cô con gái Đỗ Minh Nguyệt cũng từ trong một căn phòng bước ra với một con dao sắc trong tay. Con bé cầm con dao lên sát ánh mắt sắc lịm của mình mà thả vài câu đe doạ
"Chà chà, đông vui quá đi mất, chắc chị cũng mong đoàn tụ với dì Đỗ lắm đúng không ? Hay để em giúp chị đi một đoạn nhé"
Càng lúc Đỗ Minh Nguyệt càng tiến đến chỗ Nhược Khê hơn. Cô ta không chấp nhận việc Nhược Khê được tận hưởng hạnh phúc đến vậy, cho nên đã mạo hiểm chọn cách được ăn cả ngã về không
Nhưng liệu Minh Nguyệt có quên điều gì ? Có lẽ cô ta còn ngây thơ nghĩ rằng Nhược Khê này vẫn giống như Nhược Khê của ngày xưa, ngu ngốc và khờ dại nhưng chính cô sẽ phá huỷ hình ảnh đó ngay trước mắt bọn họ
"Không cần đâu, vậy chắc em cũng sẵn sàng cho việc một mình lạc lõng ở trong căn biệt thự này đúng chứ, vì hai thứ rách nát kia cũng chuẩn bị tinh thần vào tù bóc lịch rồi"
"Chị nói cái gì !? Tôi cho chị nói lại đấy !!"
Vừa nói khoé môi Nhược Khê lộ rõ sự khinh thường. Ánh mắt trừng lên, đôi môi nhếch cong hiện rõ sự ma mị. Đỗ Minh Nguyệt bị chọc tức liền nổi đoá cầm dao chạy thẳng vào Nhược Khê định đâm nhưng cô lập tức cúi xuống né đòn, lợi dụng sự nhanh nhẹn của mình mà dùng chân quật ngã Minh Nguyệt làm cô ta mất thăng bằng ngã xuống, con dao bay lên trên không trung như có phép thuật được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-em-la-duy-nhat/3644278/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.