Nhược Khê trực tiếp rút kim ở tay rồi loạng choạng đi từng bước nặng nề ra ngoài. Nhạc Lâm Phong hoảng hốt đứng dậy giữ tay cô lại
"Em định đi đâu trong tình trạng như này chứ !? Anh chắc chắn là Dạ Minh Triết sẽ không sao đâu mà"
"Mau bỏ em ra, chính mắt em phải thấy anh ấy không sao mới an tâm được"
Nhược Khê vùng vằng thoát khỏi bàn tay nắm chặt của Lâm Phong. Những bước đi dù nặng nề hệt như một quả tạ đè nén trên lưng nhưng nó không phải thứ cản trở lớn. Mồ hôi cứ thế tuôn xuống như dòng sông, đứng trước cửa phòng phẫu thuật, quản gia Lý và Chấn Kiệt cũng sốt ruột ngồi ở ngoài thầm cầu nguyện. Nhược Khê hớt hải
"Dạ Minh Triết, anh ấy sao rồi Chấn Kiệt ?!"
"Chị Nhược Khê !? Sao chị lại ở đây, chị còn bị thương vậy thì nên nghỉ ngơi mới đúng chứ ?"
Kệ mặc vết thương còn đau nhức ở trên người Nhược Khê vẫn cố nói to
"Chị đang hỏi là Dạ Minh Triết như thế nào rồi cơ mà ?!! Tại sao lại thế được chú"
Nhược Khê vừa rơi lệ vừa dùng tay giải toả vào người Chấn Kiệt. Nhưng dù có đánh vào người cậu thì cũng chẳng có ích gì, Chấn Kiệt cũng chẳng có lỗi chỉ trách rằng Dạ Minh Triết giấu nhẹm vết thương trên người, chỉ trách tại sao nữ sát thủ ấy lại muốn nhằm vào Nhược Khê để rồi khiến nhiều người vô tội bị liên luy
Cứ như cảm xúc lẫn lộn rồi cuối cùng là nước mắt tràn khỏi khoé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-em-la-duy-nhat/3624361/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.