Khi chiếc xe đỗ trước cửa nhà họ Dạ thì cũng là lúc Nhược Khê phải tạm chia xa người bạn vệ sĩ này. Trươvs khi bước ra khỏi xe cô đã để lại cho Lâm Phong lời chào
"Đến nơi rồi, em đi đây, trước lúc chúng ta gặp lại thì ta tạm thời tạm biệt, em rất biết ơn về những kí ức tươi đẹp khi ở cạnh anh"
"Ừm, em đi cẩn thận"
Khoảnh khắc Nhược Khê quay bước đóng cửa xe thì cũng là lúc những hạt ngọc trai long lanh đột nhiên vô thức rơi xuống bô lăng mà chảy dài xuống. Rõ rành là anh đã cố kìm nén nó suốt cả quãng đường, anh không muốn để "bright" biến mất vào lúc này, càng không muốn để cô nhìn thấy bản thân rơi nước mắt và yếu đuối như vậy chút nào
Lâm Phong cố lấy lại bình tĩnh nhưng tại sao đôi mắt này vẫn cảm thấy như nhiều thứ đâm vào làm chảy nước mắt dàn dụa khỏi khoé mi. Lâm Phong ngẩng đầu lên để những hạt ngọc trai hãy yên vị ở trong đôi mắt chứ đừng rớt ra ngoài, anh lấy lại bình tĩnh rồi mở cửa ra ngoài giúp Nhược Khê lấy hành lí ra ngoài
"Xin chào phu nhân, tôi là Lý Điểu, quản gia đã làm ở đây 40 năm rồi, cậu chủ đã bảo tôi choè ở đây để giúp phu nhân mang hành lí, cô cứ gọi tôi là quản gia Lý cũng được"
Một ông quản gia có gương mặt phúc hậu niềm nở chào đón Nhược Khê. Dù ông ấy đã có tuổi nhưng vẫn có thể khiêng hành lí nhẹ như mây
"Xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-em-la-duy-nhat/3624344/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.