Sau buổi hôn lễ đó khi về nhà thì tất cả đồ đạc của Nhược Khê đã được chuyển hết ra ngoài, cứ như họ đã chờ ngày này rất lâu vậy. Mẹ kế ném nốt chiếc vali cuối cùng ra ngoài cửa, phủi tay bám đầy bụi bẩn và cáu kỉnh
"Đã kết hôn rồi thì mau mau biến đi cho khuất mắt bọn tao, đồ đạc tao đã nhờ người hầu dọn rồi đấy, mày nên biết ơn đi, làm gì thì làm nhưng làm sao mà đống giẻ rách và cái bản mặt của mày biến mất càng nhanh càng tốt đi"
Kết thúc câu nói cay nghiệt, bà ta quay người đóng "sầm" cánh cửa to lớn. Nhược Khé bên ngoài còn đứng thất thần mà nhận ra hôn lễ ngày hôm qua chỉ là một cái cớ để tống cô đi càng nhanh càng tốt. Từ lâu trong mắt mọi người cô chỉ là một ngọn cỏ bé xíu chờ ngày mọc dài thì lập tức nhồ đi. Nhưng dù bị đuổi nhưng Nhược Khê lại không cảm thấy buồn bã hay tức giận, trái lại cô còn cảm thấy vui nữa
Thế có nghĩa là cô sẽ chính thức chấm dứt cơn ác mộng dai dẳng và chuẩn bị cho một giấc mơ thiên đường đẹp đẽ chăng. Nơi đó không biết như thế nào nhỉ ? Giản dị nhưng yên bình hệt như ở vùng thôn quê mà Nhược Khê ao ước ?
"Bíp bíp"
Từ sau tiếng còi của chiếc xe ô tô vang lên. Nhược Khê quay đầu nhìn thì đó là Nhạc Lâm Phong - một vệ sĩ thân thiết của cô. Lâm Phong mở kính cửa sổ rồi nhẹ nhàng
"Tiểu thư, để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-em-la-duy-nhat/3624343/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.