Dư âm còn sót lại trước khi mặt trời lặn chiếu xuống mặt nước biển trong xanh sóng gợn lăn tăn, sáng như ngọc.
Sắc trời hòa với sắc nước, ngôi biệt thư nằm trên một ngọn núi trang nghiêm túc mục mà mang theo phong cách Tây Ban Nha.
Đứng trên ban công phóng tầm mắt ra xa, cây lá sum suê, biển xanh xinh đẹp.
Triển Du lười biếng nằm cong người trênchiếc ghế trên sân thượng, dáng vẻ uể oải không phấn chấn, chiếc dù chenắng đã che đi ánh mặt trời chói mắt cho cô, chợt có một làn gió vờnqua, mùi thơm đượm lòng người lại càng làm cho người ta thấy buồn ngủ.
Nơi này là một hòn đảo nhỏ phía tây bắcColombia, Triển Du đã tới đây được năm ngày nhưng chưa từng bước chân ra khỏi cửa biệt thự nửa bước, chung quanh ngôi biệt thự này có chí ít hai mươi tên lính trẻ tuổi, mỗi người đều mang vũ khí, bụi cỏ và cây rừngcòn có lưới điện và mắt điện tử.
Cô thân không một tấc sắt, nếu như taykhông liều mạng với những tên kia thì quả thật là chịu chết, cô khôngthể trốn, cũng không dám trốn.
Triển Du dùng tay phủ lên phần bụng bằng phẳng của mình, đôi mắt sáng long lanh như ngọc lại vô cùng tĩnh mịch,nhìn về những đốm sáng không tên phía xa, như đang có điều suy nghĩ.
Ngày đó khi nhìn thấy hai vạch màu đỏtrên que thử thai, mừng rỡ cực độ hòa với kinh hoàng cực độ cùng thốngkhổ, loại cảm giác này là cùng cực nhất với cô cũng không thể dùng ngônngữ nào để miêu tả rõ ràng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-em-khong-ngoan/2444065/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.