Chương trước
Chương sau
Sở dĩ Tư Thuần cùng tất cả lo lắng như vậy là vì hai bên vùng tâm bão hôm nay dường như đang có dấu hiệu khép lại. Nhưng điều đó không có nghĩ là họ sẽ không thể dùng toàn lực phóng ra được, ở đây chính phía trước còn có... cột xoáy. Nói nhỏ không, nói lớn không lớn...

- Mọi người có tin con không? - Bỗng trong không gian im ắng tiếng non nớt đầy nghiêm nghị của Tiểu Bảo vang lên.

- Aizzzz, chú đã ở bên cạnh chăm sóc cho con từng ngày đấy, đương nhiên phải có lòng tin vào nhóc rồi. - Lãnh Thanh ngồi kế cậu bé cười khẽ lên tiếng xoa đầu nhóc. Không phải chỉ là một lời nói suông, an ủi mà là một lời tự tận đáy lòng vào thời khắc sinh tử này, Tiểu Bảo mang đến cho cậu một cảm giác tinh tưởng đến lạ thường, tín nhiệm đến vô điều kiện.

- Chú hai, cũng chỉ có một cái mạng già này thôi. Cho con... - Tư Tử Sâm lên tiếng đùa giỡn, nhưng nhìn thì là thế, còn tin hay không liền có thể nhìn vào đôi mắt của anh, nó đang sáng lên vì tự hào có một đứa cháu trai đáng tin cậy như vậy.

- Này, Tuyết Nhật Lam này cả đời chỉ tin tưởng người của Tuyết gia nên em cũng là một trong số đó, còn lớn hơn một bậc nữa. - Tuyết Nhật Lam cũng hiếm khi đùa cợt.

- Aizzzzz, tin tưởng con trai của Boss cũng không thiệt thòi mấy. - Lăng Trị mỉm cười, anh đã trở về phía sau ngồi cùng mọi người thắt dây an toàn.

- Chúng tôi, tin tưởng tiểu thiếu gia vô điều kiện. - Từ nhỏ những người đi theo Tuyết gia đều được huấn luyện, dạy bảo rằng phải tin người mình vô điều kiện, không được có bất cứ nghi ngờ hay chất vấn gì với người mình nên Tuyết gia có thể tồn tại ngày càng lớn mạnh, thế lợi nằm ở điểm này.

- Sẽ không để mọi người thất vọng đâu. - Nhóc con nghe mọi người nói thế thì tay vô thức nắm chặt cần điều khiển hơn nữa. Cậu hơi hồi hộp, dù lúc trước có trốn mẹ để đi tham gia các nhiệm vụ rồi nguy hại đến tính mạng một lần nhưng lúc đó còn có mẹ. Nhưng bây giờ lại chỉ có mình cậu, vả lại cậu còn muốn là điểm tựa cho mẹ...

Chuyên cơ ngày càng đi gần đến cột xoáy, như thế tâm tư của mỗi người đều khác nhau.

Lãnh Thanh đầu đã đổ đầy mồ hôi lạnh, mắt đã dừng nhòe đi, cậu với thân thể yếu kém này sắp không trụ được nữa rồi. Nhưng đúng vào lúc này, liền có một bàn tay còn lớn hơn của cậu ta một chút bao phủ lấy bàn tay trắng nõn thon gầy của cậu.

- Để tôi. - Lăng Trị không biết từ khi nào đã tháo dây an toàn chạy qua bàn điều khiển.



- Anh...

- Mau ngồi vào chỗ đi, chúng ta chuẩn bị. - Tiểu Bảo lên tiếng nhắc nhở.

Lúc này, Lăng Trị liền không nghĩ nhiều, bế thân thể của Lãnh Thanh lên đặt cậu vào trong lòng, rồi thắt dây an toàn buộc cả hai lại với nhau. Lãnh Thanh dáng người không nhỏ cũng cao tầm m8 nhưng so với những người như Lăng Trị, Bính Sơn,... cao m9 trở lên thì cậu liền thuộc dạng nhỏ con, nên khi Lăng Trị bế cậu lên đặt vào lòng thì cậu liền nằm gọn trong lòng anh.

Sau một hồi kinh ngạc, Lãnh Thanh liền muốn vùng vẫy để thoát ra khỏi cái tư thế ám muội này thì bên tai có tiếng quát nhẹ.

- Đừng động. - Giọng của Lăng Trị hơi khàn khi Lãnh Thanh cứ liên tục cọ cọ trên người anh.

Lúc này, Lãnh Thanh liền cảm thấy điều khác lạ trên cơ thể của Lăng Trị nên đành ngoan ngoãn ngồi im nhưng lại không mở miệng nói một lời nào.

- Ngồi chắc vào nhé. - Tiểu Bảo lại lên tiếng nhắc nhở.

Khi chuyên cơ dưới sự điều khiển của Tiểu Bảo cùng Lăng Trị tiến gần về cột xoáy. Chuyên cơ liền rung lắc nhẹ, cột xoáy bắt đầu tạo ra lực hút đối với tất cả những thứ xung quanh, chuyên cơ lại một trận rung lắc mạnh nữa, hệ thống đã bắt đầu vang lên từng tiến còi báo động nguy hiểm.

Tiểu Bảo lúc này khuôn mặt dần lạnh xuống nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cột xoáy bên ngoài qua màn kính, bàn tay nhỏ không vì nguy hiểm mà run rẩy, rất trấn định lưu loát thực hiện hàng loạt các thao tác điều chỉnh.

Không ai biết trong đầu của cậu bé bây giờ đang tính toán gì cả, chỉ thấy bây giờ những người đã từng trãi đời đặt mọi niềm tin lên thân ảnh nhỏ bé đó.



Bỗng cậu hét lên.

- Tắt tất cả các hệ thống trên chuyên cơ dồn toàn lực cho động cơ chuyển động.

Lăng Trị hiểu ý liền làm theo lời cậu ngay lập tức.

Ngay lúc này, đầu Tiểu Bảo cũng đã đổ một tầng mồ hôi lạnh, ngón tay bắt đầu gõ từng nhịp đếm, đợi cho chuyên cơ của bọn họ bị lực hút của cột xoáy đẩy đến phía bên cạnh nó.

1... 2... 3... Chính là lúc này.

- Tiến lên.

Chuyên cơ được cậu bé điều khiển lao vun vút về phía trước, thoát ra khỏi cột xoáy nhưng nhìn tình hình phía trước thì lại có thể sẽ lao vào tâm bão. Những tưởng chiếc chuyên cơ của bọn họ sẽ đâm đầu vào đó, nhưng đúng lúc này, Tiểu Bảo cùng Lãnh Thanh đã tỉnh táo hơn được đôi chút ngồi thẳng sống lưng đánh tay lái. Mũi chuyên cơ tưởng như sẽ lao thẳng đến tâm bão, nhưng đúng lúc này liền lệch sang hướng khác thuận theo hướng Đông Nam mà thoát nạn, nhưng cánh của chuyên cơ thì không may như vậy. Khi chuyên cơ vừa lệch sang hướng Đông Nam thì cánh của nó vẫn theo quán tính bị sấm sét bên trong tâm bão đánh trúng một góc...

...

Phía bên Tư Thuần, khi báo xong hướng đi an toàn nhất cho họ, cô liền thả lỏng hơn một chút ngồi vào lòng Hàn Mặc Ngôn với khuôn đăm chiêu suy nghĩ.

- Anh nói xem, liệu bọn họ...

Lời còn chưa nói hết cô liền thấy phía xa xa xuất hiện một điểm trắng lao nhanh từ cột xoáy ra, nhưng lại bị sét đánh một phát vào, trái tim cô liền run rẩy...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.