Chương trước
Chương sau
Nhưng ngay sau đó chuyên cơ vẫn vững vàng bay đến đảo, lúc này sự lo lắng trong cô mới được đặt xuống.

Dường như cô cảm nhận được sự bất thường của chiếc chuyên cơ đó, Tư Thuần vội quay sang bảo Rose cùng Ngọc Quân.

- Chị Hồng, Ngọc Quân hai người mau quay về làng bảo họ nhanh chóng di tản đến ngọn đồi phía góc núi kia mau đi. Chuyên cơ của bọn Lãnh Thanh bị sét đánh vào cánh sợ là sẽ đáp liền tại đây.

Hai người cùng gật đầu, nhanh lẹ chạy về phía làng. Mà người cũng ngồi hồi hộp nãy giờ ở đây cũng đứng lên đi về phía cô.

- Người của con đã đến... thật sao? - Trong ánh mắt Tư Bắc toàn những gợn sóng.

- Vâng. Bọn họ... đã an toàn đến đây rồi. - Cô khẽ mỉm cười, nụ cười ít ỏi trong những ngày qua làm cho Hàn Mặc Ngôn cũng vui vẻ hơn rất nhiều.

- Chúng ta cũng mau đi thôi. Họ sắp hạ cánh rồi. - Hàn Mặc Ngôn ôm cô vào lòng mà không để ý đến ánh mắt phía bên cạnh đang nhìn anh không mấy thiện cảm.

Chậc, cái thằng ranh này dám công khai ôm ấp con gái của mình trước mặt mình như vậy. Dù tỏ thái độ không vui nhưng vẫn cùng bọn họ đi về hướng núi.

...

- Aizzzz, chuyên cơ sắp không trụ được nữa rồi, mọi người ngồi chắc vào, bắt đầu hạ cánh nhé. Mẹ chắc đã dọn đường rồi. - Tiểu Bảo khẽ thở phào.

Mọi người tinh thần lúc này mới được thả lỏng, bọn họ nhìn nhau cười. Quả không hổ là hai đại biến thái xin ra một tiểu biến thái mà...

Chuyên cơ lúc này rốt cuộc cũng hạ cánh, do hệ thống đã bị hư hại chút ít nên khi đáp xuống chuyên cơ cứ thế ma sát dưới mặt đất trượt đi một khoảng dài, dừng ngay đúng ngôi làng của dân đảo làm tan nát cả.

Những người dân đang ở trên núi nhìn xuống thấy sự tình như thế liền khiếp sợ. Nếu như lúc nãy họ không nghe theo mấy vị người mới này thì bây giờ chắc đã nát bét ở dưới đó rồi. Phù... vẫn may.

Nhưng lúc này bọn họ lại khó hiểu

- Nhưng mà tại sao chiếc máy bay này lại đến đây. Bọn hị cũng bị lạc đến sao?

- Chắc là vậy đấy.

- Đúng đúng. Chúng ta mau xuống xem có giúp gì được cho bọn họ không.

Mà lúc này Rose cùng Ngọc Quân đứng ở đó nghe bọn họ nói như vậy, chỉ biết lắc đầu. Bọn họ ở đây lâu như vậy liền cứ mặc định ai vào đây cũng thành bị lạc vào chứ không phải cố ý đi vào cứu bọn họ.



Cũng phải thôi, đã bao nhiêu năm rồi, với họ được ra ngoài cũng là một ước muốn xa xỉ.

Cửa chuyên cơ mở ra, người bước ra đầu tiên là Tư Tử Sâm, anh liền chạy xuống dưới nhìn ngó quanh xem em gái nhà mình đang ở đâu, thì những người dân trên núi lúc này cũng đã xuống đến nơi. Liền thấy một chàng trai khôi ngô, tuấn tú đang cáo dác tìm tòi thứ gì đó.

- Anh này, anh đi bị lạc vào đây sao? - Một người con gái trong đó nhẹ giọng hỏi.

Thật là khi anh thấy bọn người này cũng giật mình, mà những người kia sau khi thấy đám người này liền ngồi im ỉm luôn trong chuyên cơ để một mình anh đi xuống mà không ai ngăn cản. Được, được, các người cứ đợi đấy.

Thấy anh giật mình, cùng nhìn bọn họ với ánh mắt cảnh giác, cô gái liền mỉm cười.

- Anh đừng lo, bọn em cũng giống anh đều lạc trên đảo này, chắc cũng rất lâu rồi nhỉ. Em là được sinh ra ở trên đảo này luôn đấy. - Cô bé nở nụ cười, làm lộ ra một chiếc răng khểnh siêu đáng yêu, đôi mắt long lanh nhìn anh.

- Ồ... vậy hẵng là các người vừa nhận thêm một vài người mới nhỉ? - Anh dường như cảm nhận được bọn người này sẽ không gây hại đến mình liền thân thiện hỏi.

- Ân, vừa nhận được 5 người thì phải, chính bọn họ là người thông báo để bọn em tránh lên trên núi đấy. - Cô bé ngây thơ đáp.

- Thật sao? Bọn họ...

Ngay lúc này liền có một giọng nói quen thuộc dễ nghe khẽ cười.

- Anh đang tìm em đấy à? - Cô bước ra từ đám đông, ngưỡng mày.

- Thuần Thuần...

Anh chạy lại ôm cô vào lòng, khóc như một đứa trẻ.

- Cuối cùng cũng tìm thấy em... hức, em có biết anh rất sợ, rất sợ em sẽ... sẽ bỏ anh giống như bố mẹ không hả?

Nhìn hành động của Tư Tử Sâm, Hàn Mặc Ngôn nhíu mày. Anh không thích có người đàn ông nào khác ngoài anh động vào người phụ nữ của anh, dù người đó có là anh trai đi nữa.

Lúc Tư Bắc liền nhìn thấy hết những biến hóa trên khuôn mặt của Hàn Mặc Ngôn thì khẽ hừ trong lòng khinh bỉ.

- Ây dô, từ khi nào anh hai lại dễ khóc như vậy? - Cô đưa tay vỗ vỗ lưng anh trai mình nhưng vẫn không quên trêu chọc.

- Cái con bé đáng ghét này. - Anh hừ nhẹ nhưng vẫn ôm cô chặt cứng.

- Được rồi. Mau buông em ra đi, người khác nhìn vào cứ tưởng rằng em vừa "đá" anh đấy.



- Em còn dám nói nữa sao...

Lúc này anh mới buông cô ra nhìn xung quanh, nhưng khi nhìn đến một người đàn ông cách đó không xa. Anh liền khựng lại, người đàn ông đó trạc 50 tuổi, đuôi mắt đã hơi nhăn nhưng nhìn chung ngũ quan rất sắc sảo, anh đoán ông ta còn trẻ chắc cũng là một tay ông bướm lão làng. Nếu để Tư Thuần mà biết anh nghĩ về bố mình như thế sẽ liền phát vào đầu anh một phát rồi đá anh xuống biển.

Mà cô vẫn không vội giới thiệu Tư Bắc với Tư Tử Sâm liền lên tiếng.

- Ra đây hết đi.

Ngay sau đó những người trên chuyên cơ lại lần lượt đi xuống, người bước xuống đầu tiên là Lăng Trị, sau đó là Lãnh Thanh cùng sáu tên thuộc hạ.

- Còn nữa, xuống hết đây. - Cô lại lạnh giọng quát, khiến cho những người dân trên đảo bàng hoàng. Những ngày qua, những người mới này rất ít khi tiếp xúc với bọn họ, nên khi thấy khi thế của cô họ liền giật nảy mình.

Trước cửa vẫn im lặng một hồi lâu, khi mà mọi người tưởng là cô nhầm rồi thì liền có hai bóng dáng nho nhỏ ló đầu ra. Sau đó liền nghe thấy tiếng gầm giận dữ.

- Tuyết . Dạ . Nguyệt, Tuyết . Nhật . Lam các người không coi lời nói của tôi ra gì sao?

Hai đứa nhỏ liền run lên, nhưng chúng không hối hận.

Thấy vậy, Hàn Mặc Ngôn liền tiến lên giải vây cho con trai.

- Thuần Thuần à...

Nói còn chưa dứt câu, thì cô liền đưa tầm mắt sắc lẹm cùng lời nói cảnh cáo.

- Anh đừng có mà bênh vực bọn chúng, tránh sang một bên.

Hàn Mặc Ngôn nghe thấy vậy liền tránh ra sau lưng cô đứng ngoan ngoãn, làm cho Ngọc Quân cùng Lăng Trị phải đỡ tráng, aizzzz đúng là chỉ có phu nhân mới trị được Boss thôi...

- Mẹ, Tiểu Bảo không phải muốn cãi lời mẹ đâu... hức.

Vừa nói Tiểu Bảo liền bật mode, khóc bù lu bù loa chạy lại ôm chân Tư Thuần dụi dụi cái đầu đầy nước mắt lên người cô.

- Hừ, tôi đã quá cưng chiều các người rồi. Tuyết Nhật Lam, cô đã 12 tuổi rồi tôi đã dạy cô cùng nó là tuyệt đối không được cãi lệnh, thế nhưng lần này thì sao, cậu đi ra bên kia...

- Mẹ, Tiểu Bảo khi về sẽ chấp nhận mọi hình phạt mà, chị Lam không có lỗi gì đâu, mọi chuyện là do Tiểu Bảo SAI, VÌ TIỂU BẢO ĐÃ LO CHO MẸ" - Nhóc con liền đánh vào trọng điểm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.