5 năm sau.
Sân bay nước X - Đế Đô.
Ngày XX tháng XX năm XXXX.
Từ trong phi trường bước ra, tay kéo vali nhàn nhã bước đi thật chậm như chờ đợi ai đó, người phụ nữ kia chỉ đơn giản mặc áo thun, váy voan, tóc dài màu bạc khẽ tung xõa theo không khí. Gương mặt xinh đẹp dù bị che khuất bởi khẩu trang và mắt kính cũng không giấu kính hết khí chất mỹ nhân. Nhiều người đi ngang qua ngơ ngác nhìn vài giây nghi ngờ đây có phải minh tinh màn bạc nào đó không? Nghĩ lại nếu là minh tinh thì sẽ đi cổng VIP, không chen chúc theo dòng người náo nhiệt như họ. Mọi người nổi lòng hiếu kì một chốc liền tan biến, tùy ý theo nhịp cuộc sống của chính mình.
"Mẹ ơi. Bước chậm thôi, chờ con với!" Thanh âm non nớt vang lên.
Theo đó, một bé con lùn lùn, đi từng bước ngắn đến; tay nhỏ béo múp giơ lên nắm lấy tay người phụ nữ. Bé con với hai má béo ú nhưng không thể che giấu sự kế thừa ngũ quan tinh xảo vốn có từ mẹ mình. Đúng thế! Bạch Vũ và bé trứng anh - Bạch Mặc Mặc từ nước A trở lại. Bé còn chưa cao tới hông Bạch Vũ, 5 tuổi, khả năng tự lập rất tốt, không hề muốn mẹ bé giúp đỡ việc gì. Bạch Vũ cưng chiều con, hiểu rõ tính tình và luôn tôn trọng ý kiến bé. Bé tùy ý rảo bước gần đó mà không sợ lạc hay bắt cóc.
"Phong mama đến rước chúng ta chưa mẹ?"
Bạch Vũ mỉm cười, xoa đầu bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-dai-nhan-van-tue/3617240/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.