Nghe Lưu Quốc Huy nói vậy, Nhã Thanh thật sự có hơi sốc. Cô cũng đã nghĩ là Võ Yến Nhi gả vào nhà cô là vì tài sản của ba cô nhưng Nhã Thanh nghĩ lại thì thấy suy nghĩ đó của cô thật là tào lao, Võ Yến Nhi rõ ràng là gả vào gia đình cô là do tình yêu nhưng gì thì gì cô cũng không thể ưa bà ta. Mặc dù không ưa nhưng Nhã Thanh cũng chẳng nghi ngờ gì bà ta cả nhưng giờ nghe ba cô nói vậy, cô thật không ngờ cái suy nghĩ mà mình cho là tào lao lại đúng. Nhã thanh sửng sốt hỏi ba cô:
" Bà ta...bà ta cho ba uống thứ gì? Bác sĩ có nói ba bị gì không?"
Lưu Quốc Huy e dè một lát thì nói:
" Bác sĩ nói...ba bị một con vi trùng gây mất trí nhớ từ từ xâm nhập, nó đã ở trong cơ thể ba được ba năm hơn rồi. Con vì trùng ấy sẽ khiến người bị nhiễm mất trí nhớ dần dần và mười năm sau thì sẽ không còn nhớ gì nữa"
Nghe đến đây, Nhã thanh dường như bị sốc thật sự, cô từ từ ngã ra phía sau nhưng may mà có Trần Phong đỡ cô ngồi dậy. Nhã Thanh rưng rưng nước mắt, nói:
" Ba...bác sĩ có nói ba trị như thế nào không?"
" Bác sĩ có nói, ông ấy có cho ba thuốc nhưng mà có uống như thế nào thì cũng chỉ trị được một phần thôi chứ không thể nào dứt được. ba nghi là Võ Yến Nhi đã cho ba uống thứ thuốc đó"
" Ba, bây giờ ba nghe lời con, về đừng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-dai-nhan-toi-yeu-em/1747793/chuong-35.html