Chiếc xe buýt chuyến cuối ngày bắt đầu lăn bánh. Lam Tử Tuyết đảo mắt nhìn xung quanh, chiếc xe buýt to lớn bỗng trở nên trống trải, trên xe chỉ còn thưa thớt vài người.
Từng cơn gió đầu đông tinh nghịch luồn qua tóc cô, thổi tung lên, tầm mắt cô bị che khuất trong chốc lát.
Tạ Phong lái chiếc BMW lao vun vút trên đường, chẳng cơn gió nào đuổi kịp hắn.
Có lẽ, một tháng không phải là khoảng thời gian dài nhưng có lẽ là vừa đủ để cả hai người có thể bình tĩnh lại, suy nghĩ cẩn trọng về những chuyện vừa qua.
Mà quyết định cuối cùng của hắn chính là chết cũng không buông.
Con báo hoang mang màu đen chạy lướt qua chiếc xe buýt hai tầng chạy chầm chậm.
Chuyến xe buýt cuối ngày.
“Có phải tại một thời khắc nào đó trong đời
Chúng ta đã từng lướt qua nhau?
Như hai người xa lạ
Chẳng biết lấy danh phận gì để đối mặt với nhau…”
Trên xe lại phát bài “Lướt qua” của Nghiêm Đình Đình, cô gái này là một ca sĩ trẻ, hình như là bằng tuổi Lam Tử Tuyết nhưng lại có một chất giọng rất truyền cảm, rất hay.
Bài hát này cô đã nghe rất nhiều lần nhưng lần này đột nhiên có chút khác lạ.
Tựa như là đồng cảm…
Lam Tử Tuyết đứng trước phòng làm việc của Tạ Phong nửa ngày trời nhưng vẫn không thấy ai. Gõ cửa không mở, mà gọi thì cô không có dũng khí.
Lam Tử Tuyết nhìn quanh, tầng 30 của tòa nhà lớn nhất trong thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-anh-chi-cung-chieu-em/2068357/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.