Chương trước
Chương sau
Edit: Mèo mập.

Beta: Lỳ.

– A Chân ~~ hôm nay không thể đi theo ngươi tới bệnh viện sao?

Thiếu niên tóc bạch kim xinh đẹp lỗ tai hồ ly mao nhung rất không có tinh thần cúi đầu. Tiểu Quai nắm vạt áo Lâm Tu Chân, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt đen láy đáng thương mong đợi nhìn bác sĩ Lâm ở hành lang chỉnh trang quần áo chuẩn bị đi làm.

Nhìn ánh mắt chờ đợi của tiểu hồ, trong lòng Lâm Tu Chân cũng không bỏ được, xoay người đem Tiểu Quai ôm vào trong ngực:

– Hài tử ngoan, hôm nay có ca giải phẫu rất quan trọng. Nghe lời, cùng Riley đợi ở nhà có được không?

Gương mặt của Tiểu Quai dùng sức cọ cọ trong ***g ngực Lâm Tu Chân, tay nhỏ bé ôm thật chặt hông của hắn, trộm liếc Riley đang ngồi trên ghế sa lon xem TV một cái:

– Người ta không có thói quen ở cùng người khác.

Riley đã ở trong nhà này ăn chực uống chực một tuần lễ, nói một cách hoa mỹ là vì hắn ở đại học Anh quốc chọn luận văn nghiên cứu văn hóa Trung quốc, thật ra thì chính là chẳng phân biệt ban ngày ban đêm đi dạo khắp nơi, chỉ khi nào đói bụng mới biết trở về nghỉ ngơi. Hắn đối với Tiểu Quai có thể biến thành người rất kỳ quái rất là tò mò, bất đắc dĩ Tiểu Quai cũng là phòng bị mười phần tránh hắn từ ngoài ngàn dặm. Ai bảo hắn ngay từ đầu liền bị tiểu khả ái của chúng ta nhận định là tình địch cướp đoạt A Chân?

Lâm Tu Chân sủng ái sờ sờ đầu Tiểu Quai, điểm lên trên trán bóng loáng một cái:

– Ngoan ~~ cái tên lừa ăn gạt uống kia nếu như dám khi dễ ngươi, ta quay lại liền làm thịt hắn!

Dứt lời, liền từ ánh mắt ôn nhu như nước, lấy tốc độ ánh sáng biến thành lưỡi dao hàn băng vô hình sắc bén giết người, hung hăng hướng Riley trừng mắt.

Riley run rẩy một cái, giơ hai tay lên đầu hàng, mặt vô tội nói:

– Ta làm sao dám khi dễ người yêu bảo bối của James? Vạn nhất hồ tiên đại nhân sử xuất Trung Quốc yêu thuật cổ xưa, đem ta anh tuấn tiêu sái đẹp trai biến thành hồ ly thì làm sao bây giờ?

Tiểu Quai ha ha cười, nhón chân lên, ở trên cổ của Lâm Tu Chân cọ tới cọ lui mài răng:

– Vậy A Chân về sớm một chút nga. Giải phẫu nhất định sẽ thành công!

– Hài tử ngoan ~~

Lâm Tu Chân ôm eo thon tiều hồ, ở đó cái miệng anh đào nhỏ nhắn đỏ thắm ôn nhu hôn môi.

– Trông nhà, ta trở lại mang đồ ăn ngon cho ngươi.

– Ân, A Chân trên đường cẩn thận......

Tiểu Quai dựa khung cửa, cắn ngón tay, si ngốc nhìn bóng lưng Lâm Tu Chân, tựa như cô vợ nhỏ.

Cho đến xe hơi ra khỏi sân nhà đi xa, Tiểu Quai mới lưu luyến không rời đóng cửa lớn lại, rầu rĩ không vui đi tới tủ thức ăn lấy ra một bọc khoai tây chiên, đem mình vùi ở trong phòng khách một mình trên ghế sa lon, rắc rắc rắc rắc vừa ăn vừa xem TV.

Riley vui vẻ nhìn chằm chằm tiểu nhân nhi tinh xảo kia. Mấy ngày qua, mình hơi quan sát cái tiểu quỷ đó một cái, ánh mắt James giống như muốn giết người phóng tới. Thật vất vả có một cơ hội, Riley cũng không thể dễ dàng bỏ qua.

Nhìn tiểu mỹ nhân đó, lỗ tai hồ ly khả ái, tóc bạc xinh đẹp nhu thuận, cổ trắng noãn, toàn thân chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng rộng thùng thi, cặp đùi thon dài, chân trần tuyết trắng, còn có một cái đuôi to nhung mềm xù lông nghịch ngợm từ bên trong áo sơ mi thò ra, đảo qua đảo lại trêu chọc người yêu thích. Anh họ thật là vận khí tốt a, lại có thể lấy được một vưu vật như vậy, nước miếng Riley đều chảy xuống.

Tiểu Quai chỉ cảm thấy một ánh mắt nóng hừng hực ở trên người của mình di chuyển, không nhịn được rùng mình một cái, ôm một cái gối thật to che ở trước ngực, phòng bị mười phần nhìn chằm chằm Riley:

– Ngươi...... nhìn, nhìn cái gì chứ?!

Riley ánh mắt sáng rực tiến lên:

– Sweetheart (cưng, bé yêu, người yêu),James không có ở đây, không bằng ta chơi với ngươi đi.

Tiểu Quai bĩu môi, nước mắt lưng tròng, đưa tay ra cầm ngay ống nghe điện thoại:

– Ngươi khi dễ ta...... ta nói cho A Chân nghe......

Riley vội vàng lanh tay lẹ mắt “ba” một tiếng, cúp điện thoại, hốt hoảng dụ dỗ:

– Đừng khóc! Đừng khóc! Ta nói giỡn với ngươi thôi.

Nhìn thấy Tiểu Quai sợ hãi ôm cái đuôi, mắt ẩm ướt nhìn mình chằm chằm, Riley gãi gãi đầu, ý nghĩ chợt lóe:

– Tiểu khả ái, muốn nghe chuyện của James hay không? Ta biết hắn hơn hai trăm năm nga.

Nhìn tiểu hồ cắn cắn môi, gật đầu một cái, Riley lúc này mới yên lòng lại, hắng giọng:

– Sau khi ta chết trong mấy thập niên, đều không nhìn thấy người anh họ trong truyền thuyết này. Nghe lão nhân gia nói, hắn vẫn luôn ở tại Trung quốc, mỗi 10 năm liền đổi chỗ ở. Quỷ hút máu để ý nhất là huyết thống, đại đa số đều xuất xứ từ quý tộc Âu Châu. Phương đông có rất ít quỷ hút máu xuất hiện, ta cũng tốn không ít thời gian mới tìm được James. Khi đó Trung quốc là Thanh triều, hắn rất thích mặc quan phục, còn nói muốn cất kỹ mấy món, tương lai có thể làm đồ cổ bán đi. Ha Hả, ngươi có thấy rất kỳ quái hay không, Riley công việc rất bình thường nhưng tiền rất nhiều a? Thu thập đồ cổ chính là một trong những phương thức kiếm tiền của hắn. Một món đồ để trên mấy trăm năm, chung quy rất đáng tiền......

Riley nhiều chuyện nói đến cả cương thi Trung Quốc, thao thao bất tuyệt nói. Bởi vì Tiểu Quai thật sự là một người nghe rất khả ái, chỉ cần mình thêm mắm dặm muối vẽ rắn thêm chân một phen, là có thể hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của đứa trẻ kia, ánh mắt đen lay láy nhìn mình chằm chằm, thỉnh thoảng ha ha cười to, thỉnh thoảng nghiêng đầu suy tư. Mình nói đến khát nước bốc khói, tiểu tử tri kỷ kia còn thí điên thí điên từ trong tủ lạnh lấy ra một đống máu đông lạnh tới.

– Riley ca ca, ngươi vừa nói A Chân thích ăn tam tiên xào thịt heo bằm (1) là thật sao? Nhưng cho tới bây giờ ta chưa từng thấy qua A Chân ăn rồi những thứ khác a. Hắn với ngươi cùng một dạng, đều uống máu sao?

Tiểu Quai nghiêng đầu, không hiểu liền hỏi.

– Cái này ngươi cũng không biết đi......

Riley cầm cái ly lên, nhấp một miếng:

– Đúng là, trừ máu ra, chúng ta ăn những thứ khác đều không có chút ý nghĩa nào. Nhưng chúng ta cũng đã từng là người a, thỉnh thoảng cũng phải theo đuổi cảm giác mỹ vị một chút. Coi như ăn đồ ăn cũng không thể hấp thu chút nào chỉ có thể bài tiết ra ngoài, nhưng ít nhất vị giác được hưởng thụ. Cá nhân ta cũng rất thích thịt bò bít tết, chậc chậc, đặc biệt là đẫm máu. James sao, nhìn hắn ăn nhiều nhất là món ăn Trung quốc. Hắn nói mẹ của hắn làm tam tiên xào thịt heo bằm cực kỳ mỹ vị......

– Nguyên lai là như vậy a......

Tiểu Quai cầm sổ nhỏ, nghiêm túc viết từng chữ non nớt, ghi chép lời của Riley: A Chân thích ăn món ăn, A Chân thích xem phim, A Chân thích đi đâu...... hôm nay thu hoạch thật là lớn a.

Thỏa mãn một hơi đem cái ly máu uống sạch trơn, Riley lấy khăn tay ưu nhã lau miệng:

– Được rồi, tiểu hồ ly, ta nói nhiều như vậy, giờ đến phiên ngươi nói chuyện của ngươi đi? Tỷ như nói, ngươi từ đâu tới a?

Riley coi như là hỏi đúng vấn đề, ánh mắt Tiểu Quai sáng lên, sinh động như thật nói về quê hương xinh đẹp của bé — Trường Bạch sơn......

Mắt thấy hơn nửa ngày đã qua nhanh, Riley vỗ đùi, hai mắt sáng lên nói:

– Trường Bạch sơn còn rất nhiều kỳ trân dị thú sẽ biến thành người chứ? Nhân sâm bảo bảo? Tuyết Liên muội muội?

Thấy Tiểu Quai gật đầu, Riley cao hứng ôm tiểu hồ trong phòng khách xoay mấy vòng. Thực tế mấy canh giờ này hài hòa chung sống, Tiểu Quai cũng không có mãnh liệt kháng nghị, chẳng qua là oa oa kêu:

– Để ta xuống! Người ta chóng mặt sắp ngất!

Riley đem Tiểu Quai thả trên ghế sa lon, ấn bờ vai của bé, cười hì hì nói:

– Sweetheart, ngươi nói một chút với James, ta muốn đi Trường bạch sơn thám hiểm! Mượn chiếc Station Wagon (2) của hắn dùng một chút!

– Ngươi muốn đi Trường bạch sơn?

Tiểu Quai nghi hoặc hưng phấn không thôi nhìn Riley.

– Tới!

Riley kích động xoa xoa tay, trong đầu vô hạn ảo tưởng tốt đẹp: ôm nhân sâm búp bê khả ái trắng noãn, ngồi cạnh Tuyết Liên muội muội thiên tiên thuần khiết, ở Trường Bạch sơn vui vẻ tận hưởng cảnh tượng thần tiên. Chỉ thấy hắn tựa như cơn gió lấy chìa khóa xe, nắm cửa, vô cùng đẹp trai hôn gió:

– Gặp lại sau, tiểu khả ái. Ta đi Trường Bạch sơn mang cho ngươi mấy người bạn trở lại!

Tiểu Quai còn chưa kịp nói ra “trân thú tiên thảo vốn là sẽ không tùy tiện biến thành người, trên núi chính là càng nhiều động thực vật bình thường hơn.” Riley đã gấp gáp lao ra ngoài cửa, không thấy bóng dáng.

Tiểu Quai sờ sờ tai hồ ly một cái, ánh mắt chuyển một cái, lầm bầm lầu bầu nói:

– Cũng tốt. Hắn đi rồi sẽ không có người đoạt A Chân của ta.

Vì ý niệm ích kỷ vừa rồi phảng phất qua làm bé ngượng ngùng, tiểu hồ cắn cắn ngón tay.

– Nói không chừng, hắn thật sự có thể gặp những trân thú tiên thảo có thể biến thành người giống như ta.

Tiểu hồ xoay người trở về ghế sa lon, cầm cuốn sổ nhỏ mới vừa ghi chép, cẩn thận về chỗ ngồi:

– Ân...... A Chân thích tam tiên xào thịt heo bằm a? Thịt bằm chính là thịt sao, ta đây biết. Nhưng tam tiên là cái gì đây? Hình như là rau cỏ......

Tiểu Quai sờ sờ mặt, xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn vườn hoa lớn bên ngoài, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh, chợt có chủ ý......

Ánh nắng chiều ôn hòa ấm áp chiếu lên khoảnh sân nhỏ, giải phẫu vừa xong, Lâm Tu Chân không dám trì hoãn lái xe thật nhanh về nhà. Nhưng chưa kịp mở cửa ra, đã nghe đến một mùi cháy khét cay mũi, từ cửa sổ phòng bếp từng đợt khói bốc ra mù mịt, ở dưới ánh hoàng hôn, đặc biệt đẹp mắt. Riley đang giở trò quỷ gì? Lâm Tu Chân nhíu mày, mở cửa phòng để túi công văn xuống, bước nhanh tới phòng bếp.

Vừa nhìn thấy quang cảnh trong phòng bếp, Lâm Tu Chân đã cảm thấy đầu có chút ngây dại: vốn là quang khiết sạch sẽ, mấy trăm năm không dùng phòng bếp một lần, khắp nơi một mảnh hỗn độn, giống như chiến trường bị quân địch càn quét. Tiểu hồ chỉ mặc áo sơ mi lớn màu trắng, một tay cầm nắp nồi, một tay cầm cái xẻng, vô cùng cố gắng chiến đấu cùng dầu bắn tung tóe trong chảo. Trong chảo dầu thật to, phân biệt không ra vật gì một màu đen thui. Áo sơ mi trắng của Tiểu Quai đã sớm toàn vết bẩn, ngay cả khuôn mặt nhỏ bé khả ái, cũng chỗ trắng, chỗ đen, rất tức cười.

– Bảo bối, ngươi đang làm cái gì?

Lâm Tu Chân lắc đầu một cái, che mắt, đi tới sau lưng Tiểu Quai, đem bé con kia ôm vào trong ngực, thân mật hôn lên cổ bé.

– A Chân ~~ ngươi đã về rồi?

Tiểu Quai cao hứng kêu một tiếng, ném đồ trong tay đi, quay đầu lại ôm cổ của Lâm Tu Chân, hai người quên cơ hồ luôn chảo dầu. Cho đến chảo dầu tức giận kháng nghị, Lâm Tu Chân mới vội vàng tắt lửa.

Tiểu Quai luống cuống tay chân đem thứ màu đen trong chảo dầu lăn qua lăn lại đến trong một cái mâm, xoa xoa gương mặt giống như tiểu hoa miêu, tựa như hiến bảo vật đưa đến trước mặt Lâm Tu Chân:

– A Chân, Riley ca ca nói ngươi thích ăn nhất tam tiên xào thịt heo bằm. Xem! Đây là ta làm!

Lâm Tu Chân trên đầu toát ra mấy đạo hắc tuyến, hắn cầm đũa bát lên lấy một ít đồ kia, buồn cười hỏi:

– Ngươi lấy cái gì làm?

– Ân...... tam tiên chính là mẫu đơn, thược dược, đỗ quyên trong vườn hoa, thịt bằm là ta đào con giun. Con giun thật là khó đào, ngươi xem, tay của ta đào cũng đau quá ~ “tay nhỏ bé của Tiểu Quai cũng bẩn thỉu, móng tay dính đầy bùn đất.”

– Vốn là muốn bắt chuột đồng, nhưng cũng không bắt được. Không thể làm gì khác hơn là đào con giun.

Tiểu hồ ủy khuất nói.

Lâm Tu Chân đau lòng đem tiểu nhân nhi kia ôm vào trong ngực:

– Bé ngốc, bé ngốc ~

– A Chân, ta rất dụng tâm a

Tiểu hồ đem đầu chôn ở trong ngực người yêu cọ cọ, lại cố làm vẻ thành thục khẽ thở dài một tiếng:

– Nhưng ta vẫn không có biện pháp làm ra món ăn ngon......

– Hảo bảo bối, sau này không cần phí tâm làm món ăn ngon cho ta. Ta chỉ muốn Tiểu Quai bảo bối thư thư phục phục ăn xong ngủ ngon, đó mới làm ta vui vẻ nhất.

Lâm Tu Chân đem Tiểu Quai ôm ngang.

– Chúng ta đi tắm rửa sạch sẽ đi. Nhìn ngươi này......

– Ân......

Nghe lời đáp một tiếng, Tiểu Quai đem đầu tựa vào bả vai Lâm Tu Chân, mắt đen còn dừng lại ở bàn thức ăn trong phòng bếp: thành quả lao động mình khổ cực một buổi chiều, A Chân nhìn cũng không nhìn qua. Nhưng đoán chừng cũng rất khó ăn, nếu cho a A Chân ăn rồi đau bụng cũng không tốt. Không được, ta nhất định phải học tập thật tốt, cho A Chân ăn tam tiên xào thịt heo bằm thật ngon!

(1)Tam tiên xào thịt heo bằm:

(2)Xe Station Wagon:
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.