Chương trước
Chương sau
Edit: Mèo mập.

Beta: Lỳ.

Sắc trời chiều mông lung từ từ ảm đạm, nhà nhà cũng lượn lờ khói bếp, các loại hương vị thức ăn tràn ngập đường phố. Lâm Tu Chân lái xe vào gara, cao hứng xách theo một túi cá thu nướng than, đi vào cửa.

– Bảo bối, hôm nay có ngoan ngoãn ở nhà hay không?

Lâm Tu Chân vừa cởi giày ở lối vào, vừa cao giọng cùng người yêu nhỏ đợi ở nhà ngọt ngào chào hỏi.

Nhưng bên trong thật yên tĩnh. Cái tiểu quỷ ham chơi này! Lâm Tu Chân cười mắng một tiếng:

– Không nên chơi trốn tìm nữa. Nhanh ra đi. Có cá nướng thơm ngon a.

Thường ngày lúc này, Tiểu Quai sẽ vui mừng kêu lên từ trong tủ không kịp chờ lao ra, ngọt ngào cọ cọ gương mặt tuấn tú của Lâm Tu Chân, đang cầm cá nướng yêu thích, vừa cắn ăn, vừa ngọt ngào nói:

– Ta thích A Chân nhất!

Nhưng hôm nay rất kỳ quái, tiểu hồ lần này không thấy đâu?

Lâm Tu Chân có chút nghi ngờ đi vào phòng khách, ánh mắt quét chung quanh tìm kiếm bóng dáng tâm can bảo bối. Lại chỉ thấy được trên bàn trà một tờ giấy trắng, vẽ một món ăn đầy màu sắc, nét bút non nớt vòng vo viết: “học làm món A Chân thích ăn nhất”. Bên cạnh là một tờ rơi, viết rõ ràng “lớp học đầu bếp trứ danh”.

Đứa nhỏ ngốc này, chẳng lẽ một mình đi ra ngoài bái sư học nghệ. Đầu Lâm Tu Chân oanh một tiếng nổ tung. Vọt vào trong phòng, chạy lên lầu hai, chạy lên lầu ba. Trong nhà mỗi một cái góc nhỏ cũng nhìn một lần. Thật không có thân ảnh của Tiểu Quai.

Đáng chết! Lâm Tu Chân trong lòng thầm mắng một tiếng, tờ rơi “lớp học đầu bếp trứ danh” ở trong tay hắn vò thành một khối. Tiểu Quai cho tới bây giờ không có một mình ra khỏi cửa, bảo bối dáng dấp khả ái như vậy, vạn nhất gặp phải những người tâm địa bất chính thì làm sao bây giờ?! Liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ sắc trời bắt đầu tối, Lâm Tu Chân lo lắng chạy ra khỏi nhà......

Trăng khuyết tinh tế đã lạnh nhạt treo ở chân trời. Tiểu Quai cắn ngón tay, mờ mịt đi trên đường phố xa lạ.

– Phía bắc đại lộ trung tâm...... lớp học nấu ăn làm vợ tốt...... đến tột cùng ở chỗ nào?

Tiểu hồ lẩm bẩm lẩm bẩm.

– Làm sao khó tìm như vậy?

Tiểu Quai đấm đấm đầu gối đau nhức không dứt do đi bộ cả ngày, đặt mông ngồi xuống vườn hoa ven đường, trơ mắt nhìn chợ đêm phồn hoa bên đường, người bán hàng rong tay chân nhanh nhẹn đảo thịt nướng, mùi thơm mê người nhẹ nhàng bay tới đây. Tiểu hồ hít hít lỗ mũi, bụng truyền đến tiếng vang ọc ọc.

Thật là đói a...... Tiểu Quai tựa như an ủi sờ sờ cái bụng nhỏ sôi ọc ọc, không kìm hãm được muốn di chuyển bước chân, hướng lò than tới gần. Nhưng...... không có tiền a. Làm người thật là phiền toái a, thứ gì đều phải có tiền. Không giống ở trong núi, muốn ăn cái gì liền ăn cái đó.

Tiểu Quai ảo não trở về vườn hoa, bẻ một cái lá cây. Di? Có, phụ thân đã dạy ta pháp thuật của hồ ly. Mặc dù chỉ học được một chút pháp thuật bình thường, Nhưng...... Tiểu Quai đem lá cây thả vào trong lòng bàn tay, trong miệng lẩm bẩm niệm mấy tiếng, hướng lá cây thổi một hơi. Ha ha, biến ra tiền giấy rồi.

Tiểu Quai cao hứng cầm tiền trong tay, không đúng, là tiền lá cây, cất bước hướng lò than ven đường. Nhưng còn chưa đi được mấy bước, tiểu hồ liền ngừng lại: đại thúc a di bọn họ, buôn bán quầy hàng nhỏ không dễ dàng a. Ta tại sao có thể cầm lá cây lừa gạt bọn họ đây. Sau khi pháp thuật hết hiệu lực, tiền biến trở về lá cây, bọn họ thực thương tâm a.

Tiểu Quai thiện lương gãi gãi đầu, nhìn tiền trong tay, sờ bụng nhỏ đang kháng nghị ọc ọc một cái. Quên đi, hay là về nhà ăn cơm đi.

Tiểu Quai như đưa đám bỏ lá cây biến thành tiền lại, mơ hồ đi trên đường lớn. Chờ trời tối thêm một chút, ta liền có thể biến thành hồ ly, chỉ cần dùng cái mũi nhạy bén ngửi ngửi, nhất định có thể tìm được đường về nhà. A Chân không biết về nhà chưa, hắn có lo lắng cho ta hay không đây......

Tiểu Quai ngốc nghếch một mình ra khỏi cửa, cũng không nghĩ đến về nhà như thế nào, hoặc là hỏi đường cảnh sát thúc thúc. Chẳng qua là ở trên đường lớn không mục đích đi loạn.

Khi đến một góc đường tối, a, bốn phía giống như không có ai. Vậy liền có thể biến thân để về nhà. Tiểu Quai nhìn chung quanh, chuẩn bị niệm thần chú. Bất thình lình! Trong góc có mấy thân ảnh cao lớn tiến tới.

– Yêu, là một anh chàng đẹp trai đây.

Thanh âm thô bỉ điên cuồng ha ha cười.

Tiểu Quai hoảng sợ nhìn mấy nam nhân nhanh chóng bao quanh mình, bé sợ nắm lấy vạt áo của mình, vừa lui về phía sau, vừa run rẩy nói:

– Ngươi...... các ngươi muốn làm gì?

– Trời tối gió lớn, ngươi nói chúng ta muốn làm gì đây?

Một tên cao gầy, lấy ra một con dao nhỏ, lắc lư con dao sáng loáng trước khuôn mặt trắng bệch mặt của Tiểu Quai.

– Ít cùng hắn nói nhảm. Tiểu tử! Mau lấy tiền ra!

Một bàn tay thô bạo lung tung nắm lấy y phục Tiểu Quai, không quy củ ở trên người của bé lục lọi.

– Ta không có tiền a...... đừng, đừng có sờ ta...... cứu mạng! Cứu mạng a!

Tiểu Quai ô ô khóc thút thít, kêu to liều mạng giãy giụa, bất đắc dĩ lại bị mấy tên đó giữ chặt hai tay, bức đến sát chân tường. Trên đường phố tối tăm, không có người đi ngang qua.

– Đứa trẻ khả ái ăn mặc xinh đẹp như vậy, cư nhiên không có tiền?

Nam nhân khó tin cởi y phục Tiểu Quai ra, Trong túi áo hắn dùng sức móc móc vẫn trống trơn.

Nửa ngày cũng không có móc ra cái gì, tên to con tức giận đánh một bạt tai lên gò má của Tiểu Quai:

– Không có tiền, ra đường làm cái gì?

– Không phải đâu! Không có tiền? Dáng dấp đứa trẻ này da thịt mịn màng, chính xác là tiểu công tử nhà người ta...... không có tiền?! Không có tiền cho các đại gia chơi một cái cũng được.

Có người bỉ ổi ở trên làn da trắng noãn mịn màng, không có hảo ý sờ tới sờ lui.

– Đau quá ~ buông ta ra! Buông ta ra!

Tiểu Quai chớp chớp hàng mi thật dài, nước mắt trong suốt từng giọt từng giọt chảy xuống, khuôn mặt nhỏ bé hồng hồng đã có tơ máu từ bên khóe miệng nhè nhẹ chảy xuống, bộ dáng đau đớn đáng thương, làm cho mấy tên cướp càng muốn ngược đãi bé.

Mấy nam nhân ngươi một tay ta một tay, có người níu lấy tóc Tiểu Quai, có người bóp cánh tay của bé, có người tay sờ lên ***g ngực của bé, còn có người đã động thủ cởi thắt lưng của bé.

Chỉ cảm thấy trên người khắp nơi ghê tởm cùng đau đớn, Tiểu Quai oa một tiếng khóc lớn lên, hàm răng cắn một cái, cũng không làm được gì nhiều, lắc mình một cái. Thừa dịp bóng đêm che chở, một con tiểu hồ ly linh xảo từ trên mặt đất, chạy trốn vào đống rác trong góc đường.

Mấy nam nhân chỉ cảm thấy trong tay không còn gì, mỹ thiếu niên trong tay chợt biến mất, chỉ còn sót lại một đống quần áo. Ba bốn người, ngươi xem ta, ta xem ngươi. Qua một trận, mới hồi phục lại tinh thần, chạy tứ tán, đêm khuya trận trận thét gào vang dội đường lớn:

– Quỷ! Quỷ! Có quỷ a!!!!!! Cứu mạng a!!!!

Sau một lúc, tiểu hồ ly mới run rẩy từ trong đống rác lộ ra cái đầu nhỏ, cẩn thận nhìn xung quanh. Cũng may người xấu bị dọa chạy. Tiểu Quai lúc này mới từ từ đi ra, nhìn thấy trong đống rác có mấy con chuột to lớn, đang thưởng thức cơm hộp thừa bị người khác vứt bỏ.

Tiểu hồ ly ủy khuất rớt xuống mấy giọt nước mắt, nhìn bên chân một trái táo bị cắn mất một nửa, bốc mùi hư thối. Vốn nhìn cũng sẽ không muốn liếc mắt nhìn, nhưng bụng thật là đói a. Lại bị những tên xấu kia đánh mấy quyền, trên người mềm nhũn vừa đau lại đói, một chút khí lực cũng không có.

Tiểu móng vuốt run rẩy gẩy gẩy nửa trái táo, chừng nhìn vòng quanh một cái, sẽ không có người thấy đi. Tiểu Quai đem nửa trái táo kia kéo đến bên người, móng vuốt dùng sức lau lại lau, nhắm mắt lại, cắn......

Lâm Tu Chân lo âu đi trên đường lớn, ánh mắt nhìn quanh tìm kiếm thân ảnh người yêu. Mới vừa vội vã chạy đến “lớp học đầu bếp trứ danh”, nhưng người ta đã sớm tan học đóng cửa. Dọc theo đại lộ hỏi thăm nửa ngày, cũng không có ai có nhớ ra mặt Tiểu Quai.

Bé con ngốc nghếch kia, sẽ chạy đi nơi đâu đây? Cũng không biết có ăn cơm hay không. Cả ngày, nhất định đói bụng lắm. Có thể bị người bắt cóc hay không đây? Bảo bối của ta dáng dấp khả ái như vậy...... Lâm Tu Chân chỉ hối hận không trang bị trên người Tiểu Quai một vệ tinh định vị.

Ban đêm gió lạnh, thổi tung mái tóc đen của Lâm Tu Chân. Trong không khí, giống như có mùi vị quen thuộc. Lâm Tu Chân dừng bước, dùng sức hít mũi một cái. Không sai! Mặc dù rất yếu ớt, nhưng là mùi máu linh hồ trên người Tiểu Quai. Mình đã ăn qua, chắc chắn sẽ không sai.

Lâm Tu Chân trong bụng không khỏi cao hứng lên, nhưng rất nhanh, lại bị lo lắng bao trùm. Tại sao có thể có máu? Tiểu Quai đã xảy ra chuyện gì đây? Vừa nghĩ tới người yêu bảo bối khả ái của mình có thể gặp bất trắc, Lâm Tu Chân cảm thấy tim tựa như tan nát. Hắn chỉ có thể liều mạng làm mình tỉnh táo lại, cố gắng đuổi theo hơi thở yếu ớt của Tiểu Quai trong không khí.

Trong hẻm nhỏ tối tăm, trong mấy đống rác rách rưởi, mấy con chuột cống chung quanh chạy tán loạn, một vật nhỏ tuyết trắng, ở dưới ánh trăng lộ ra màu lông trắng bạc lấp lánh, chẳng qua là trên người loang lổ vết đen. Tiểu Quai đáng thương, ôm nửa trái táo, chật vật gặm cắn.

Thấy thân ảnh của tiểu hồ ly, tảng đá lớn trong lòng Lâm Tu Chân rốt cục rơi xuống. Nhưng bảo bối luôn luôn an nhàn sung sướng kia, lại đang ở một nơi bẩn thỉu gặm rác rưởi bẩn thỉu, lòng của Lâm Tu Chân đau xót, thiếu chút nữa muốn rơi nước mắt. Thanh âm hắn run rẩy đi tới:

– Tiểu Quai ~~

Tiểu hồ ly chuyên chú đối phó với nửa trái táo, nghe được thanh quen thuộc, thân thể run lên một cái, thận trọng nâng đầu nhỏ lên. A Chân! Móng vuốt dụi dụi mắt, không sai, là A Chân! Ô ô ~~ vốn là muốn nhảy vào ***g ngực tràn đầy an tâm đó, nhưng vừa nghĩ tới thân thể mình bẩn thỉu, còn không có mặt mũi gặm rác rưởi ăn. Tiểu hồ xấu hổ dùng móng vuốt che kín mặt, cái đuôi lắc lắc, toàn bộ đầu cũng rúc vào đuôi to mao nhung.

– Bảo bối......

Lâm Tu Chân cúi người xuống, đem tiểu khả ái yếu ớt kia ôm vào trong ngực, bàn tay không ngừng vuốt ve thân thể Tiểu Quai hơi phát run:

– Đều là ta không tốt, để cho ngươi chịu khổ......

Nghĩ đến là tự mình chạy ra khỏi cửa, bị mấy người xấu khi dễ bị thương không nói, còn làm A Chân lo lắng, còn bị người yêu thấy mình bộ dáng chật vật vạn phần, Tiểu Quai không nhịn được nước mắt ủy khuất liền rơi xuống.

Thấy tiểu hồ ly vô lực than khóc ở trong ngực mình, cũng không giống như thường ngày thân thiết làm nũng, ngược lại yên lặng rơi nước mắt, lòng của Lâm Tu Chân cũng đau. Không biết trên người Tiểu Quai có vết thương nào không, hắn không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng sờ đầu tiểu hồ, ôn nhu an ủi:

– Không sao, chúng ta về nhà đi......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.