28/02/2022
Edit: Chary
_____________________________
Ô Hành Tuyết chớp chớp mắt.
Ngày tháng y từng trải qua quá nhàn tản, đây là lần đầu tiên bình sinh bị người ta khống chế yết hầu yếu hại.
"Ngươi muốn giết ta à?" Y nhìn Tiêu Phục Huyên, nhẹ giọng hỏi.
Tiêu Phục Huyên khẽ động cánh môi nhưng không đáp lời.
"Ngươi không thể giết ta." Ô Hành Tuyết nói tiếp.
Tiêu Phục Huyên vẫn như cũ giữ chặt trường kiếm, mâu quang thẳng tắp nhìn theo mũi kiếm, lát sau mới lên tiếng: "...Vì sao?"
Giọng hắn rất trầm, có vị khàn khàn vì lâu ngày không nói chuyện.
"Bởi vì ngươi nhận lầm người." Ô Hành Tuyết chậm rì rì nói.
Y cho rằng Tiêu Phục Huyên chí ít sẽ ngạc nhiên, hoặc khẽ cau mày. Nhưng đối phương một mực kề kiếm vào cổ y, thờ ơ.
Ô Hành Tuyết thoáng sửng sốt, rồi thực mau lấy lại phản ứng: E rằng nguyên chủ nghiệp chướng nặng nề, hại vô số nhân tài ngã xuống, cho nên không ai dễ dàng tin tưởng lời y nói.
Ta oan uổng quá, Ô Hành Tuyết nghĩ bụng.
"Bọn họ gọi ngươi là Thiên Túc Thượng Tiên, danh hào lợi hại như vậy chắc chắn phải nhìn ra được, ta......" Y nhẹ giọng nói được một nửa bỗng dưng ngưng lại, liếc mắt nhìn chỗ mấy thủ hạ đang đứng.
Tiêu Phục Huyên cuối cùng chịu mở miệng: "Ngươi nói, bọn họ không nghe thấy."
Không nghe thấy?
Ô Hành Tuyết bấy giờ mới ý thức, nảy giờ chẳng cảm nhận động tĩnh gì từ bọn thủ hạ. Gió tuyết bên người phảng phất tạo thành lồng giam, ngăn trở tất cả ngoại nhân ở bên ngoài.
Y liếm môi, trầm giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-tram-nam-chang-gap-thuong-tien/262430/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.