Vết thương của Thôi Nịnh không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng do vết thương ở trên đầu nên tóc cậu đã bị cạo sạch trong quá trình phẫu thuật.
Ngồi bên giường bệnh, Khúc Úc Sơn nhìn Thôi Nịnh lấy chăn che mặt thì không khỏi vươn tay ngăn cản, “Đầu vừa mới khâu xong, em làm thế dễ toác miệng vết thương ra lắm.”
Không cản được, Thôi Nịnh bèn chui thẳng vào trong chăn trốn.
Khúc Úc Sơn càng ngăn cậu lại càng chui, cuối cùng Khúc Úc Sơn liền cướp luôn chăn đi. Nhìn Thôi Nịnh không còn chỗ nào để trốn, chỉ có thể nằm thẳng đơ trên giường, hắn gắng nhịn một hồi, cuối cùng vẫn không kìm được phì cười ra tiếng.
Thật ra hình ảnh Thôi Nịnh với cái đầu trọc lốc trông không hề xấu, mà ngược lại, cạo tóc đi rồi mới thấy được hết cái sự ưu việt mà Thượng đế khắc họa trên gương mặt cậu. Chỉ là đã rất lâu rồi hắn chưa được nhìn lại dáng vẻ này của Thôi Nịnh, tựa như quay trở về lúc mới quen, khi ấy Thôi Nịnh giống hệt con nhím, lúc nào cũng tránh hắn phòng hắn.
Nghe thấy Khúc Úc Sơn cười, dái tai Thôi Nịnh lặng lẽ đỏ thấu, sau đó thấy Sở Lâm đi vào, bèn lập tức quay lưng lại không cho y nhìn thấy mặt mình.
Sở Lâm vào để nói chuyện với Khúc Úc Sơn về trường hợp của Chu Vọng Trác. Y thoáng liếc Thôi Nịnh đang quay lưng, lại thấy ông chủ ôm chăn, nghĩ ngợi một chốc bèn hiểu ý mà lên tiếng khen: “Cậu Thôi để đầu trọc trông cực kỳ đẹp trai, không cần tự ti đâu.”
Thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-tong-ngay-nao-cung-ep-chim-hoang-yen-hoc-tap/1741059/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.