Khi mẹ Chu theo sau cảnh sát xuất hiện tại hiện trường, cuối cùng Chu Vọng Trác cũng biết mình bị đánh bại ở đâu và tại sao vệ sĩ của anh lại biến mất.
“Vọng Trác, Vọng Trác.” Mẹ Chu đầu tiên là gọi Chu Vọng Trác mấy tiếng, kế tiếp là nói với cảnh sát, “Đồng chí cảnh sát ơi, con trai tôi là người tốt, thằng bé chỉ là bị bệnh thôi.” Mẹ Chu khóc nấc không thành tiếng, nửa đời trước bà sống trong hạnh phúc và vô ưu vô lo, còn nửa đời sau lại là những chuyện đau đớn tồi tệ. Khi Thôi Nịnh gặp bà và nói cho bà hay những chuyện mà Chu Vọng Trác đã làm, phản ứng đầu tiên của bà chính là không tin.
Đây hẳn là một lời vu khống, con trai bà không thể nào làm ra những chuyện tồi tệ như thế.
Nhưng bà đã nhìn thấy Thôi Nịnh lấy ra một đống camera mini.
“Chỗ anh ta nhất định sẽ có video hoặc ảnh, bác có thể đến tìm và sẽ biết ngay cháu không nói dối.” Kỳ thật, Thôi Nịnh không có ý định làm phiền mẹ Chu bởi cậu không dám đối mặt với mẹ Chu, nhưng vì Khúc Úc Sơn nên cậu chỉ có thể làm như vậy.
Mẹ Chu không nói gì nữa, chỉ lặng thinh đi lục tìm, không ngờ bà đã thật sự nhìn thấy một số thứ không nên thấy, không chỉ vậy, bà còn thấy rất nhiều bức vẽ với nhân vật chính là Khúc Úc Sơn.
Bà không thể nhìn con trai mình phạm sai lầm một lần nữa.
“Vọng Trác con ơi, con nhìn mẹ này, không sao đâu con yêu, không sao đâu con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-tong-ngay-nao-cung-ep-chim-hoang-yen-hoc-tap/1741058/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.