Nếu có thể quay ngược thời gian, chắc chắn Lục Phong Thắng sẽ không chủ động đề nghị chia phòng ngủ ngay đêm tân hôn với Thời An.
"Anh không cần giải thích nữa, đây rõ ràng là lừa hôn rồi!" Thời An ôm gối ngồi trên sô pha khóc tới mắt mũi tèm lem, đôi mắt xinh đẹp đỏ lên, nhìn qua vừa yếu ớt vừa đáng thương, hoàn toàn không còn dáng vẻ đắc ý khi tổ chức hôn lễ ban ngày.
Lục Phong Thắng ngồi trên cái sô pha khác, lạnh mặt đỡ trán.
Chuyện kết hôn này vốn là do cha hắn lấy cái chết ra ép hắn, hắn là người theo chủ nghĩa độc thân, luôn nghĩ mình cả đời sẽ không kết hôn.
Hắn thật sự chưa từng thấy ai vừa nói một tiếng không lọt tai đã bắt đầu khóc như cậu trai này, Lục Phong Thắng còn tưởng rằng cha mình chọn một chàng trai gia cảnh bình thường rồi cho một mớ lễ vật kết xù các kiểu.
Nhưng có ngờ đâu lại là một tiểu thiếu gia khó chiều lại còn thích khóc chứ? Ông già thật biết tìm rắc rối tới cho hắn.
"Nếu cậu không chịu được thì ngày mai chúng ta có thể đi làm thủ tục ly hôn, do tôi không nói rõ từ đầu, xin lỗi, tôi sẽ bồi thường cho cậu."
Thời An nghe hắn nói vậy thì khóc càng to hơn, rút 5 6 tờ khăn giấy nắm chặt trong tay, vừa khóc vừa la: "Anh tự dưng khi không biến tôi thành đồ 2hand, chỉ xin lỗi một câu thôi là được hả!"
Lục Phong Thắng nhìn chằm chằm đôi môi hồng nhạt của cậu, hầu kết giật giật, giải thích: "Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-tong-cung-kieu-the/247820/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.