Sáng hôm sau anh dậy rất sớm, khi mà cậu còn đang ngủ thì anh đã chuẩn bị đồ để đi công tác. Dọn xong lại nhìn cậu một hồi, ngồi xuống mép giường lay nhẹ cậu.
- ''Vũ Mặc, tôi đi công tác đây.''
- ''Ưm... đừng có ồn.'' Lấy tay xua tay anh ra rồi trở người, giọng ngái ngủ vang lên, đôi mắt vẫn nhắm nghiền không chịu mở.
''.... Tôi đi thật đấy.'' Vẫn còn chút mong chờ anh lên tiếng nói lần nữa. Nhưng cậu lại xua nhẹ tay ý bảo đi đi làm anh không vui ra mặt. Cậu cũng chẳng có lương tâm đi, bảo yêu người ta mà người ta đi công tác cũng chẳng thèm chúc hay lo lắng mà chỉ lo ngủ.
Bực mình anh kéo cậu từ trong chăn ra rồi dựng đứng lên.
- ''Phong, đừng nghịch.'' Đời mắt vẫn nhắm nghiền lại không chịu mở mắt nhìn người kia.
- ''Được lắm, bảo yêu tôi nhất nhưng khi tôi Đi công tác lại không nói một lời nào ngược lại còn xua đuổi? Tưởng vậy là hết à?''
Mở toang tủ đồ ra rồi chọn lấy một bộ đồ cho cậu và giúp cậu mặc vào, giúp cậu lau rửa mặt rồi ôm xuống nhà.
- ''Cậu chủ kia là đang... ?'' Lâm quản gia ngờ vực nhìn cậu rồi lại nhìn cậu chủ của mình và lên tiếng hỏi.
- ''Hành lí.'' Lời đáp cụt ngủn nhưng đủ hiểu. Ý anh rất rõ ràng, cậu chính là hành lí của anh. Lúc này cậu vẫn chưa thèm dậy nên chẳng biết gì mà vẫn ôm lấy anh ngủ ngon lành.
Lên sân bay, tất cả đã được thư kí Chu làm thủ tục xong hết. Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-tong-cung-chieu-lay-tieu-to-tong/425124/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.