Ngồi chơi nhàn nhã quá nên cậu cũng quên mất rằng bản thân vẫn phải Đi học. Nhưng quan trọng hơn Kiến thức đã bay không sót lại giọt nào, dù sao thì cậu cũng là trọng sinh mà, lôi Sách vở ra ôn vẫn còn kịp lắm. Nghĩ là làm, cậu lấy sách vở ra học nhưng nhìn mặt chữ thôi cũng đã khiến cậu rối não cả lên. 
Kiếp trước mang danh học sinh ngu mà, phải nhờ tới phao mới có thể lên lớp. Cậu không nhớ rõ là bản thân cố ý hay học ngu thật nhưng phải Lo cho trước mắt đã. 
Nhìn cậu vật vả làm bài tập mà không làm được chữ nào, bác quản gia ho nhẹ hai cái rồi tận tình chỉ dạy cậu, cảm kích không thôi, cậu chỉ muốn quỳ xuống lạy bác ba cái để bày tỏ lòng tôn sùng cảm ơn. Cậu không ngớt lời khen bác. Dù sao bác cũng là một quản gia có tiếng mà, dăm ba cái bài tập này nếu làm khó bác thì sao có thể phục vụ cho Quân Thiên Phong được nhưng được khen cũng tự hào không tệ chút nào. 
Không khí hài hoà giữa hai người làm người đàn ông ngồi trên ghế kia không vui chút nào. Tại sao anh ngồi sờ sờ đây cậu không nhờ chỉ bài lại Đi nhờ quản gia chỉ, đã vậy còn khen không ngớt. Mất kiên nhẫn mà đuổi khéo quản gia đi nhưng nài nỉ níu kéo quản gia lại. Anh bất lực đành lên tiếng: 
- ''Tại Sao, tôi cũng giúp em làm bài tập được mà?'' 
- ''Không phiền anh đâu, đi làm việc của anh đi, đừng phiền em, bác Lâm bài này giải như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-tong-cung-chieu-lay-tieu-to-tong/273749/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.