Chương trước
Chương sau
Ví dụ như khuôn mặt lúc bây giờ của cô.
Nhưng cô vẫn chưa phát hiện ra, còn ra vẻ như là một người đáng yêu làm nũng với anh với khuôn mặt như hề của Trương Hoa, yêu cầu thêm tiền với anh với vẻ hợp tình hợp lý.
Hy vọng quay về rồi cô có thể nghiêm túc soi gương lại.
Tống Mịch thật sự không biết phải thêm bao nhiêu thì thích hợp, sau một lúc lâu, cô cẩn thận nâng tay lên, mở ra năm ngón tay.
"Thêm bấy nhiêu đó được không?"
Đàm Tây Trạch thu hồi suy nghĩ và tầm mắt, quay đầu nhìn sang bàn tay tay cô, nhíu mày: "Năm trăm nghìn?"
Năm trăm nghìn!
Tống Mịch suýt chút nữa là ngất ngay tại chỗ, nhìn cô giống như người có công phu sư tử ngoạm lắm sao? Cô lắc đầu, vội vàng lắp bắp phủ nhận: "Không không... Không phải!"
Đàm Tây Trạch: "Vậy là bao nhiêu?"
Vốn nghĩ muốn thêm năm trăm tệ, nhưng trong lòng Tống Mịch vắt ngang một cái, vẻ mặt lúng túng không dám nhìn vào mắt anh, lớn gan nói ra một con số.

"Năm ngàn tệ!"
Kế tiếp đó là sự im lặng, im lặng kéo dài.
Một lúc lâu rồi mà Tống Mịch cũng không dám ngước mặt lên nhìn anh, mãi đến khi rốt cuộc không chịu nổi nữa, chờ lúc cô quay đầu lại thì nhìn thấy Đàm Tây Trạch cầm điện thoại, chỉ là vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô.
Tống Mịch: "..."
Có thể là người đàn ông này rất đẹp trai, bị nhìn chằm chằm như vậy nên cũng thấy xấu hổ.
Không hiểu cô đang ngây người vì điều gì, Đàm Tây Trạch phá vỡ sự im lặng: "Còn muốn lấy tiền không?"
Tống Mịch hoàn hồn, vội nói muốn.
Cô liếc mắt nhìn điện thoại trong tay anh một cái, hỏi: "Chuyển khoản hay là...?"
Đàm Tây Trạch: "Wechat."
"À à."

Tống Mịch lấy điện thoại từ trong túi ra, mở Wechat ra rồi lại sửng sốt, sau đó hỏi: "Tôi quét anh sao?"
Tay Đàm Tây Trạch không hề cử động ngón tay, ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tống Mịch một cái với ý tứ không rõ.
Nhìn tôi làm gì?
Tống Mịch cảm thấy thật kỳ diệu, cũng không chuyển tầm mắt đi chỗ khác.
Đàm Tây Trạch vẫn không dời tầm mắt, yên lặng đối diện với cô, vẻ mặt vô cùng thong thả và bình tĩnh, nhưng lời nói phát ra lại khiến Tống Mịch bị thêm một cú sốc.
"Cô muốn thêm Wechat của tôi ư?"
Thêm Wechat của anh làm gì chứ?
Tôi chỉ muốn tiền, đòi tiền, tiền tiền tiền tiền tiền tiền...
Please, Wechat của anh có thể giá trị bao nhiêu chứ?
Tống Mịch oán thầm không thôi, trên mặt vẫn giả vờ hiền lành, chớp chớp đôi mắt với vệt nước đen trên mặt: "Không có nha."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.