Tống Mịch lờ mờ nghe thấy tiếng con gái khóc.
Cô chú ý nhìn, lúc này mới thấy trên ghế lái phụ có một người đang ngồi, góc độ của cô chỉ nhìn thấy mặt bên. Cô gái kia có mái tóc dài, đang cúi đầu, vai run rẩy, có thể nhìn ra khóc vô cùng đau lòng.
Tống Mịch dừng bước, chống một tay lên eo, thở dài một hơi: "Ngồi xe đắt tiền thế mà còn khóc, không được thì để tôi."
Đúng lúc này, đằng sau lưng cô vang lên tiếng cười khẽ của đàn ông.
Tống Mịch bị tiếng động bất ngờ dọa sợ, kinh hãi quay đầu lại, thấy một người đàn ông da đẹp dáng cao đang đứng dưới tàng cây nhìn mình.
Anh thong thả hỏi cô, vẻ mặt có chút hứng thú:
"Để cô?"
Tống Mịch hơi xấu hổ, cố gắng giải thích: "... Để tôi lên đó khóc."
“Được.” Anh cười nói: “Vậy cô lên khóc đi.”
Gió thu chậm rãi lướt qua, lá cây xào xạc, những đốm sáng li ti của ánh trăng xuyên qua lớp lá đồng loạt lay động.
Chiếu rọi xuống gương mặt anh tuấn của người đàn ông.
Gió, trăng, đèn đường đều êm dịu. Những tán cây đung đưa, xa xa tiếng còi xe réo rắt, anh đứng đó, đẹp không tả xiết.
Tống Mịch thoáng ngẩn người.
Cô chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp trai như vậy, đường nét và ngoại hình của anh rất hài hòa, không hơn không kém, toàn thân toát lên khí chất cao quý.
Xương quai hàm của anh còn rõ nét hơn tương lai của cuộc đời cô.
Giọng nói cũng rất êm tai.
Khoan đã!
Anh vừa mới nói gì?
Bảo cô lên xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-tong-bao-toi-ngoi-khoc-tren-bentley/247310/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.