(Các tiểu thư Thái Châu, xin mời!) Editor: Mòi ꧁LẠC CẨU TEAM꧂ ______________________________ Sáng sớm ở tập đoàn Mục thị, nhân viên tràn đầy sức sống, ngoài cà phê miễn phí còn tụ tập tám chuyện bát quái truyền miệng mấy ngày gần đây! "Biết gì chưa!" Nhân viên A bưng ly cà phê, thần bí rủ rỉ với nhân viên B, "Mục tổng có người yêu, là nam! Hai người đã có con luôn rồi!" Nhân viên B hừ lạnh khinh khỉnh, "Tôi đã nghe truyền ra từ trong group từ hôm trước rồi, ngoài mấy cái kia thì người yêu Mục tổng rất giàu, nhưng mà thấy không có sang! Tặng cho sếp cả dây chuyền vàng to ụ!" Nhân viên C đang hóng hớt thở dài một tiếng, "Hôn nhân thương nghiệp đúng là thật độc ác, ngay cả Mục tổng tuổi trẻ tài cao như vậy cũng không thể chống lại." "Anh đã nói rồi, cứ nhìn sếp làm lơ mấy cô tiểu thư dốc lòng theo đuổi là biết. Lâu nay người ta thích đàn ông, lại còn thích dạng thô kệch không biết thường thức như thế! Anh đảm bảo sau khi tin này truyền ra ngoài, các tiểu thư Thái Châu phải khóc lụt cả hai con sông!" Nhân viên D ra vẻ nhìn thấu hồng trần, ôm ly giữ nhiệt uống một hớp to. "Mọi người có để ý không? Dạo này Mục tổng đến công ty trễ hơn bình thường, buổi chiều lại còn về sớm!" Nhân viên A đóng góp khám phá mới. "Hê hê hê." Nhân viên D cười thô bỉ, "Đàn ông có gia đình đều hiểu đây là sao nha, trái tim sếp à ~ bị anh kia bắt mất rồi!" "Mọi người nói sao?" Giọng nữ trong trẻo đột nhiên tham gia vào. "Người yêu của Mục tổng ấy mà, liên hôn thương nghiệp." Nhân viên B đang quay lưng về phía cửa hào hứng khai thông, "Chẳng lẽ cô không biết?" "Cái gì..." Thiếu nữ trang điểm đẹp đẽ cao giọng hoảng hốt, một giây sau mất hồn mất vía lùi lại, mặt đầy đau khổ. "Nguyễn tiểu thư, Mục tổng còn chưa tới công ty, mời tiểu thư đến phòng tiếp tân chờ một lát." Thư ký đi sau ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng trong phòng, nhanh chóng đỡ thiên kim tiểu thư nhà họ Nguyễn. "Mấy người nói gì trước mặt Nguyễn tiểu thư?" Thư ký cau mày nhìn các nhân viên, dường như trong nháy mắt đã đoán được xảy ra chuyện gì. "Ấy tôi đau bụng." Nhân viên D kịp phản ứng đầu tiên, cầm điện thoại ôm bụng chạy đi. "Tôi tìm người giám sát có việc." Nhân viên B gom vội văn kiện trên bàn, không nói hai lời đã chạy mất. Nhân viên A luống cuống nghe điện thoại, "Cái gì? Dì ba của bạn học của chú sắp sinh?" Nhân viên C yên lặng rụt cổ, giả bộ như mình không tham gia cuộc tán dóc vừa rồi. "Thư ký, chị nói thật cho tôi đi." Tiểu thư Nguyễn gia mặc kệ lớp trang điểm tốn hai tiếng đồng hồ, cô lấy khăn giấy ra chấm nước mắt dính trên lông mi, qua loa chuốt lại một lớp mascara chống nước, "Có phải anh Thượng Hành có người yêu rồi hay không? Hay là bác Mục muốn anh ấy liên hôn? Nếu liên hôn thương nghiệp... không phải là nên tìm tôi sao?" "Chuyện này..." Thư ký đầy vẻ khó xử, "Đây là việc cá nhân của Mục tổng, không liên quan tới công việc nên chúng tôi không biết nhiều." "Chắc chắn là chị biết cái gì đó." Nguyễn tiểu thư kéo thư ký tới một góc vắng vẻ, lấy ra mấy thẻ mua sắm. "Ừm thật ra thì... có lẽ tôi biết một chút." Thư ký cười xoa dịu, nhận lấy thẻ mua sắm, "Buổi chiều những ngày gần đây Mục tổng đều đến một trung tâm đào tạo hình ảnh, ngài ấy dừng ở đó một lúc rồi mới về nhà." "Tôi hiểu rồi." Nguyễn tiểu thư trầm ngâm ra hiệu "OK" cho thư ký còn đang khoa tay múa chân, "Cảm ơn chị, sau này có dịp còn cần chị giúp đỡ. "Trừ phi phải đi công tác, còn việc riêng tình nguyện giúp đỡ." Thư ký đưa Nguyễn tiểu thư ra cổng, sau khi trở về liền lấy thẻ mua sắm ra khoe khoang với các thư ký khác. "Lần này là tiểu thư Nguyễn gia nhỉ?" Một thư ký tóc uốn không buồn ngẩng đầu. "Sao cô biết?" Thư ký tò mò hỏi ngược lại. "Chỉ có Nguyễn tiểu thư mới tặng thẻ mua sắm, cô xem Lâm tiểu thư tặng đồng hồ, Nhị tiểu thư Đổng gia tặng vé xem phim và túi xách. Còn có Đường tiểu thư tặng voucher của nhà hàng Đường gia." Cô gái tóc xoăn vẫn chăm chú làm việc, ra vẻ rất rõ ràng, "Chị Túc sắp tới rồi đó, tôi khuyên cô mau cất thẻ vào, giả bộ đang cống hiến hết mình cho tư bản đi." Vừa dứt lời, một phụ nữ trung niên đi ra từ thang máy, vẻ mặt nghiêm túc, đi giày cao gót nhưng dáng vẻ vẫn rất sấm rền gió cuốn. "Tiểu ti*, bây giờ là lúc trò chuyện sao?" "Đã đúng tám giờ rồi, có phải đã đến giờ làm việc rồi hay không? Ôm cà phê là có thể kiếm ra tiền sao, hử?" "Còn nữa, đây là tài liệu ai nộp cho tôi hôm qua? Gõ dấu chấm phẩy thành dấu phẩy, để Mục tổng thấy nhất định phải làm lại!" *Đại khái ở đây có nhiều thư ký phụ trách nhiều loại công việc, chia ra thành nhiều ti/ ban/ phòng ấy. Chị gái nhận hối lộ là tổng thư ký của một ti nhỏ (maybe lễ tân),còn cô Túc là tổng thư ký của các phòng thư ký lun. Một ngày tốt lành của tập đoàn Mục thị bắt đầu, mà một ngày bi thảm của Ngô Túy cũng chỉ mới bắt đầu. Buổi sáng từ tám rưỡi đến chín rưỡi là giờ tút tát vẻ ngoài, từ lông chân đến khớp ngón tay Ngô Túy đều bị lột sạch. Chuyên gia từ Đức còn tỉa chân mày, cạo râu và tạo kiểu tóc cho anh, chỉ mới năm sáu ngày nhưng anh soi gương cũng không nhận ra được mình! Chăm sóc ngoại hình chỉ mới là phần mở đầu, ai mà ngờ chỗ này còn điều chỉnh dáng đi đứng ngồi nghỉ toàn bộ tư thái. Dáng đi nghênh ngang đầy hào khí của Ngô Túy tất nhiên sẽ chào đón roi vọt từ thầy hướng dẫn. "Sao thầy lại còn đánh người nữa!" Ngô Túy còn phải giữ vững cuốn sách trên đầu nên không tránh được, bị ông thầy nước ngoài đánh cho gào khóc. "Thật xin lỗi, vì sự tiến bộ của ngài, bạn ngài đồng ý cho chúng tôi sử dụng một ít cách thức không nằm trong quy định để nghiêm khắc hướng dẫn ngài." Tiếng Trung của ông ấy rất lưu loát, đánh người cũng không chút nương tay, đáng sợ hơn chính là mỗi tối khi Ngô Túy đến ăn vạ Mục Thượng Hành, anh sẽ phát hiện trên người không có một cái dấu nào! Buổi trưa có hai tiếng nghỉ ngơi, trung tâm sắp xếp cho mỗi người một phòng nghỉ riêng, chỉ có lúc này Ngô Túy mới có thể lén chạy tới dị thế thu hoạch lương thực trong linh điền. Bởi vì mấy ngày nay Mục tổng đều đưa đi đón về, Ngô Túy vẫn không có thời gian đi mua thêm hạt giống mới, và trong số các loại hạt đã mua trước đây, chỉ có hạt bí ngô là dễ thu hoạch nhất. Sau đợt thu hoạch cuối cùng, Ngô Túy đã trồng thêm hai mùa vụ bí ngô nữa. Nhưng anh để ý thấy mùa sau sản lượng không tốt như mùa trước. Ban đầu hạt giống bí đỏ có khả năng nảy mầm tới 90%, nhưng đến mùa gần nhất, tỉ lệ nảy mầm còn chưa tới 50%! Chưa kể bí đỏ thu được cũng càng ngày càng nhỏ, mùi vị cũng không ngon như lần đầu. Mặc dù Điềm Điềm môn chủ còn chưa tìm tới, nhưng Ngô Túy biết việc mua hạt giống gấp đến nước ngập tận cổ rồi. Buổi chiều là giờ học lễ nghi, do phải lao động cả một buổi trưa nên Ngô Túy thường xuyên tranh thủ tiết lý thuyết để ngủ bù. Vì vậy đến lúc thực hành một kèm một sau giờ học lý thuyết, Ngô Túy đã tỉnh táo đối mặt. "Khi ở một buổi tiệc, nếu có một quý cô giẫm phải chân cậu, cậu sẽ xử lý như thế nào?" Thầy dạy lễ nghi giẫm nhẹ lên chân Ngô Túy. "Tôi sẽ hỏi xem có phải cô ấy cố ý hay không." Ngô Túy cẩn thận suy xét, nghiêm túc nhìn thầy, "Nếu không phải cố ý, tôi sẽ dặn cô ấy sau này phải cẩn thận hơn, dù sao không phải ai cũng dễ tính như tôi." "Còn nếu mà cố ý, tôi sẽ xắn tay áo lên hỏi lại: "Có phải mắt cô có đờm không!"." Thầy lễ nghi vẫn luôn giữ lịch sự hít sâu một hơi, chậm rãi nhấc "Thượng Phương bảo kiếm" lên. "Mắt cậu mới có đờm! Đây là cô ấy muốn thu hút sự chú ý của cậu! Cậu còn đòi xắn tay áo? Xắn thử cho tôi xem!" Cuồng phong bão táp quật vào Ngô Túy, cách một lớp kính, Ngô Túy giơ tay cầu cứu đến Mục tổng đang ngồi chờ bên ngoài. Quả nhiên Mục Thượng Hành gọi người phụ trách tới nói gì đó, chỉ lát sau, một người đàn ông ngoại quốc cường tráng lắm lông đi vào, cầm lấy thước dạy trên tay thầy lễ nghi. "Mục tổng nói, ngài nên nghỉ ngơi chốc lát, để tôi tiếp tục." ___________ Tác giả có lời: Ngô Túy hẹo, toàn văn hoàn. Tiểu Đào (điên cuồng lắc): Đừng có giả bộ chết! Mau đứng lên cho tui!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]