Chương trước
Chương sau
(Tiếng kêu thảm thiết vui tai đến lạ)
Editor: Mòi
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
"Không có giấy tờ, chúng tôi không dám mua đâu, nguy hiểm lắm. Một gam 250 tệ, đây là giá cao nhất rồi."
Lúc lấy chén vàng ra, chủ tiệm còn có thể giữ bình tĩnh, đến khi Ngô Túy móc ra giá cắm nến bằng vàng, ông liền trợn to mắt, thiếu chút nữa lọt tròng.
Ngô Túy không bán hết mà giữ lại dây chuyền vàng với đôi vòng khảm đá. Thế nhưng bốn cân vàng vẫn khiến chủ tiệm phải gom tiền mặt rất lâu.
Lấy hơn năm trăm ngàn tệ ra khỏi tiệm vàng, Ngô Túy còn cảm giác như thể đang nằm mơ, mua những hạt giống kia cùng lắm hết 600 tệ, mua đi bán lại thu về gấp 800 lần!
"Sau này có hàng lại tới nhé!" Giọng nói sang sảng của chủ tiệm dặn với theo.
Ngô Túy trở về biệt thự Mục gia, vui vẻ đến nỗi ăn liền ba chén cơm lớn, Lý quản gia trầm tư hồi lâu, quyết định bưng cả nồi trong nồi cơm điện ra cho anh.
Còn may Mục gia của ăn của để không hết, nếu là gia đình bình thường chẳng phải ba ngày là hết gạo?
Trở về phòng, Ngô Túy có chút hưng phấn nằm ở trên giường, tâm tình kích động dần ổn định lại. Nhìn chồng giấy hồng trong vòng tay, anh trăn trở suy nghĩ cả tiếng, cuối cùng rón rén gõ cửa phòng Mục Thượng Hành.
Đương lúc Mục Thượng Hành tổ chức họp online, hắn gỡ tai nghe xuống, tỏ ý tạm ngừng nghỉ ngơi chốc lát. Đội ngũ quản lý không khỏi thở phào nhẹ nhõm, uống nước giảm căng thẳng.
Dù là cách màn hình cũng có thể cảm thấy ánh mắt nhìn chăm chăm như tử thần. Báo cáo không có vấn đề thì không sao, chẳng may có một chút sai sót, đón chờ sẽ là câu nói lạnh lùng "Người tiếp theo." của Mục tổng.
Từ khi Mục Thượng Hành tiếp nhận công ty, sản nghiệp phát triển phà phà, chân tóc mọi người cũng gào khóc kéo cao. . Truyện Teen Hay
Một trong những quy tắc vàng họ đúc kết được chính là: Mục Thượng Hành không lãng phí thời gian với kẻ ăn hại. Nếu như sai cùng một lỗi hai lần, vậy cứ say bye bye với chức cao tiền to đi.
Tất cả mọi người đều hết sức cẩn thận, lời ăn tiếng nói cũng phải chú ý. Thêm một kinh nghiệm xương máu được rút ra: Lúc báo cáo phải cố gắng tránh nhìn vào Mục tổng, không được để ánh mắt tử thần kia ảnh hưởng tinh thần mà làm hỏng sự trôi chảy của lời nói.
Mấy vị quản lý còn lén lập group chat nhưng không add Mục Thượng Hành vào. Ngoài chia sẻ kinh nghiệm sống còn, thỉnh thoảng trào phúng sếp tổng mấy câu, lấy hình hắn làm sticker, tuy chỉ có mỗi một vẻ mặt nhưng ghép chữ vào cũng coi như khá phong phú.
Thừa dịp Mục Thượng Hành không biết bận cái gì mà tạm dừng họp, mọi người lập tức tranh thủ chat với nhau.
[Hội người hói tương thân tương ái]
[Vầng trăng nương phòng Tây: Hơn tám giờ rồi! Mục tổng không có cuộc sống về đêm à! Túm cái nịt không cho chúng ta nghỉ ngơi, đây là cuộc sống mà tiên nữ phải chịu sao? Hu hu hu! ]
[Cá chép: Thuốc mọc tóc chưa ship tới, tóc tui sắp bay như bồ công anh nè! ]
[Tương cà: Phần báo cáo của tui nãy ổn hem! Sợ quá đi!]
[Ngân hà trên mặt trăng: Từ từ, camera của sếp chưa tắt! Hình như có ai vào phòng sếp ấy!]
Laptop hướng về phía cửa, mọi người nín thở chờ đợi, sau đó thấy một thanh niên chui dưới cánh tay chắn ngang cửa của Mục Thượng Hành để chạy vào phòng, người nọ không nói gì đã lăn lên giường.
"Hôm nay tôi tới, là để tặng quà cho anh!" Ngô Túy phấn khởi lăn một vòng, "Không phải là hôm trước tôi làm rách quần với áo sơ mi của anh sao, coi như đây là tôi xin lỗi nhé."
Ngô Túy vừa nói vừa lấy ra dây chuyền vàng to kệch đã chuẩn bị sẵn, lanh lẹ tròng lên cổ Mục Thượng Hành.
Hội người hói tương thân tương ái lập tức nổ tung!
[Cá chép: Trời ơi tui mới thấy cái gì vậy! Dây chuyền vàng! To bằng hai ngón tay! ]
[Tôi yêu cải xanh: *Chảy nước mắt hâm mộ* Gato quá hu hu. Là vàng ròng thật sao? Nếu là vàng thật thì bảo tui làm gì cũng được! ]
[Tây Nặc: Thật ra thì dây chuyền vàng cũng không quan trọng, chủ yếu là tôi nghe cái gì quần áo... Ê? Từ từ? Cậu kia nói gì?! Làm rách quần áo của Mục tổng! Bọn họ đã làm gì vậy! ]
[Thao Thiết: Chỉ có tui là thấy giống xích chó hả? ? ]
"Lấy ở đâu?" Mục Thượng Hành thấy dây chuyền trên cổ, sắc mặt vẫn đạm nhiên như thường.
"Cái này..." Ngô Túy chớp mắt, "Thực ra mẹ tôi vẫn để lại di sản, không chỉ có những thứ kia đâu."
"Tại sao đưa tôi?" Mục Thượng Hành gỡ ra, cầm trong tay nhìn kỹ.
"Anh cũng là cha của con tôi mà." Ngô Túy mặt không đổi sắc tim không chút hoảng, "Tôi thấy sợi dây chuyền này rất hợp với dáng anh."
[Cá chép: OMG! Tui nghe thấy cái gì vậy?!]
[Vợ iu của Doanh Chính: Có vài người tỏ ra không có cuộc sống về đêm, hóa ra đến con cũng có rồi.
[Gió mùa hạ: Tôi thấy chúng ta nên rút lui đi, chúng ta đã biết quá nhiều, phải bị làm thịt.]
Mục Thượng Hành yên lặng chốc lát, ném dây chuyền về cho Ngô Túy.
"Sao anh không lấy?" Ngô Túy đứng lên, run rẩy không dám tin nhìn sợi dây trên tay, "Đây là vàng thật đó!"
"Có dấu răng chó." Hắn nhìn chằm chằm vào anh, "Rốt cuộc có chuyện gì, nói thẳng."
Dấu răng chó? Ngô Túy lật qua lật lại xem thật kỹ, hóa ra bên trên chỉ có một dấu răng mình cắn trong lúc kích động.
Quá đáng vừa thôi!
Ngô Túy nhẫn nại khát khao đấm cái tên đẹp trai trước mặt mình mấy phát, giở ra nụ cười thương mại tiêu chuẩn lộ tám cái răng, "Ừ thì... lúc tôi bị đuổi khỏi nhà, có người khóa hết thẻ của tôi. Anh xem có cách nào tạo cho tôi một cái thẻ của riêng tôi không?"
Ngô Túy nháy mắt một cái muốn gạ gẫm.
"Có thể."
"Nếu như không được..." Ngô Túy ngạc nhiên, trong lúc bất ngờ kịp nhận ra: Đúng là Mục Thượng Hành nói có thể!
"Ba ba à! Ba là nhất!" Anh nhảy cẫng lên muốn nhào tới ôm Mục Thượng Hành, hắn mau chóng tránh ra khiến anh suýt nữa lao vào tường.
"Nhưng, tôi có một yêu cầu." Mục Thượng Hành thong thả ngồi về trước laptop, nhận ra khi nãy chưa tắt camera, hình như mấy nhân viên gặp vấn đề internet nên hình ảnh đều đơ cả ra.
Hắn bình tĩnh tắt đi, nhìn về phía Ngô Túy, "Đến trung tâm cải thiện hình ảnh cá nhân trong một tháng."
"Cải thiện hình ảnh?" Ngô Túy nhớ tới tấm danh thiếp Mục Thượng Hành đưa cho lúc trước, này có tính là gì chứ, nhỏ như con thỏ!
"Được, quyết định vậy đi." Anh thoải mái đồng ý, vui vẻ cầm dây chuyền muốn về phòng.
"Đúng rồi." Khi tới cửa, anh quay đầu chớp chớp mắt, "Thời gian đầu mang thai hình như sẽ buồn nôn, mệt mỏi, tham ăn, đi tiểu nhiều gì đó. Anh có để ý hôm nay tôi ăn rất nhiều không?"
Mục Thượng Hành đáp lại bằng ánh mắt hờ hững.
"Không làm phiền anh nữa." Ngô Túy sung sướng vọt khỏi phòng Mục Thượng Hành, cẩn thận đóng kín cửa.
Sáng sớm hôm sau, Mục Thượng Hành đưa Ngô Túy đến nơi gọi là trung tâm cải thiện hình ảnh, giao anh cho người phụ trách.
"Anh không đến công ty à?" Ngô Túy tò mò dòm Mục Thượng Hành, "Cắt gội gì đó thôi mà, tôi sẽ không trốn đâu."
Mục Thượng Hành không trả lời, yên lặng ngồi ở khu chờ.
"Ngô Túy tiên sinh." Một người nước ngoài tóc xoăn vàng bảo Ngô Túy cởi quần ra, chỉ chừa mỗi quần đùi, sau đó nằm trên ghế dựa.
"Một quý ông lịch lãm sẽ chú ý lông trên cơ thể mình."
Ngô Túy nhìn chằm chằm hai người ngoại quốc khác cầm đến mấy lọ gì đó, sau khi rửa chân bắt đầu phết từng lớp lên bắp chân anh, cuối cùng phủ lên một lớp vải mỏng.
"Mấy người muốn làm gì?" Đột nhiên anh cảm thấy không ổn.
"Chúng tôi kiến nghị phương pháp triệt lông bằng laser, nhưng bạn của ngài muốn ngài dùng sáp wax lông."
Chưa đầy mười phút sau, trong khu thẩm mỹ phát ra một tiếng thét kinh thiên động địa. Người đàn ông tuấn mỹ ngồi ở khu chờ đang thoải mái tựa lưng vào ghế, hai tay đan chéo đặt trước bụng, nghe tiếng kêu thảm thiết kia, ánh mắt càng an nhàn, khóe miệng hơi nhếch lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.