02.
Năm lớp 9, tôi béo như con heo con, lại còn dậy thì nên mặt toàn mụn là mụn. Mẹ vì muốn tôi giảm cân nên ra quyết định tàn nhẫn là không cho tôi ăn nhiều.
Tôi chạy đến văn phòng ba lén gặm đùi gà, cũng chính là lúc Giang Bạch đến.
Anh lớn hơn tôi một tuổi, đã lên cấp 3, mặc áo thun trắng, quần jean bạc phếch.
Khi anh vào, người lạnh lùng âm trầm đến mức như muốn làm đông cứng không khí xung quanh.
Tôi biết anh, ba tôi đã giúp đỡ anh ba năm.
Khi anh lên 8 tuổi, mẹ anh mắc bệnh hiểm nghèo khiến gia đình suy sụp. Từ khi còn bé anh đã được báo chí địa phương đăng tin, nói anh còn nhỏ đã phải chăm sóc người bệnh, nấu ăn giặt đồ cho mẹ. Bố anh là con ma bài bạc, suốt ngày đánh đập anh, đến khi hàng xóm làm ầm đến quản lý Tổ dân phố thì ông ta mới hạn chế lại phần nào.
Sau đó mẹ anh qua đời, bố anh biến mất. Anh với bà nội sống nương tựa vào nhau. Ba tôi biết bà nội anh nên ông tài trợ cho anh học hành. Năm nào anh cũng đứng nhất trường, luôn gửi thành tích cho ba tôi biết.
Mỗi lần nhắc đến anh, ba tôi đều nói anh cực kỳ ưu tú, tiện thể gây áp lực cho tôi, nhưng tôi là kiểu “đàn gảy tai trâu”, cơ bản là vô cảm.
Mãi đến khi nhìn thấy người thật, tôi không hề có ý chí mà hãm sâu vào…
Đẹp!
Bà nội anh ốm, anh đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-toi-la-nguoi-giau-that/2944486/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.