Hoằng Nhưng cùng Mộ Hàm nhìn Thụ Thanh đang đứng trong mưa ngay trước mắt mình, cảm giác tựa như cách một thế kỷ khiến hai phía nhìn nhau thật lâu, nắm ô trong tay, lại hoàn toàn quên che cho bản thân khiến Thụ Thanh bất giác rùng mình một cái, hai người mới vội vàng kéo tay Thụ Thanh đến tránh dưới mái hiên bên cạnh căn nhà tranh, nhìn Hoằng Nhưng nắm chặt tay Thụ Thanh một cách tự nhiên như vậy, thần sắc ảm đạm ở trong mắt Mộ Hàm lại chậm rãi lan tỏa, y lặng lẽ buông ra hơi ấm trong tay, mang theo chút mỉm cười khô khan lui về phía sau một bước.
Nhìn thấy hết động tác của Mộ Hàm, thần tình phức tạp chợt lóe qua trong mắt Hoằng Nhưng, y đem tầm mắt chuyển hướng sang Thụ Thanh, nhìn người trước mặt, nội tâm bất an mới chính thức bình ổn lại, Thụ Thanh không còn là người luôn mê man trên giường không thể thốt ra nửa câu nữa, mà đã có thể khỏe mạnh đứng ở trước mắt y, đã có thể chạm đến, có thể nhìn đến, nhận thức được điều này khiến dòng máu khắp thân thể y đều sôi trào lên, bàn tay run rẩy chạm vào hàng mi của Thụ Thanh, chậm rãi lướt qua mi mắt đen bóng, lại tới hai gò má hồng nhuận, cuối cùng tạm dừng trên đôi môi đỏ mọng đang hé mở, Hoằng Nhưng cúi người xuống, đem môi mình nhẹ nhàng thiếp lên cánh môi của Thụ Thanh, cuối cùng vùi đầu ở cần cổ hắn, ngửi mùi hương của dược thảo thoang thoảng trên người hắn, một cảm giác an tâm kỳ dị dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-tinh-thu-ai/2471233/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.