Nhìn hai người trước mắt đắm chìm trong hạnh phúc, nụ cười của Thụ Thanh cũng trở nên có chút mơ mộng, nếu có thể cùng người mình yêu nhất mãi mãi yêu nhau và ở bên nhau, thật là hạnh phúc biết bao, thoát ra khỏi suy nghĩ, Thụ Thanh ngẩng đầu nhìn về phía Mục Ngữ: “Tiền bối,... Xin hỏi hai vị bằng hữu kia của ta đang ở đâu?”
“À, họ đang ở ngoài kia kìa, bọn ta đã ra ước định ba ngày, hai người đó ngày mai mới có thể vào đây.”
Thụ Thanh đi xuống giường, lo lắng đứng dậy dời bước đến phía trước cửa sổ, đẩy ra cánh cửa quả nhiên nhìn thấy hai người kia đang đứng như pho tượng ở bên ngoài, chợt cảm giác có một loại tư vị không biết là gì đang sôi trào trong phế phủ: “Tiền bối, ta muốn rời đi luôn hôm nay, có thể chứ?”
An tâm tựa vào lồng ngực của Mục Ngôn, Mục Ngữ quơ quơ cánh tay: “Đương nhiên không thể, với tình trạng của ngươi hiện giờ thì chưa đi đâu được đâu.”
“Nhưng là....”
“Không có nhưng nhị gì cả, ngươi cũng không cần lo lắng cho hai người kia, bọn họ đều không ăn không uống mà đứng như thế được hai ngày rồi đấy, đứng thêm một ngày nữa chắc cũng chẳng vấn đề gì, nếu thực sự xảy ra chuyện, ta sẽ chữa trị miễn phí cho bọn hắn.”
Cảm giác đau lòng còn chưa tan, một tiếng sấm rền liền truyền đến từ phía chân trời, điều này khiến tâm tình Thụ Thanh càng thêm lo lắng, quả nhiên ngay sau đó mưa gió kéo đến, tiếng sấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-tinh-thu-ai/2471231/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.