Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Người cạnh cửa sổ nghe cô gọi, hơi khựng lại, đưa tay kéo rèm cửa sổ, bật đèn sáng, Đỗ Mạn Ninh không mở mắt nổi, hồi lâu cô mới chậm rãi ngẩng đầu, mặt Đỗ Ngọc Phân đầy lạnh lùng, không biểu tình nhìn cô, lạnh lùng hỏi: “Đứa nhỏ là của ai?”
“Mẹ…” Cắn chặt môi cố nén tiếng khóc, nước mắt tuôn ra, có ủy khuất có áp bức và lăng nhục!
“Đứa nhỏ là của ai?” Đỗ Ngọc Phân ngồi bên giường nhìn cô, bà thương đứa con gái duy nhất này của bà, nhưng bất kể thế nào cũng muốn có một câu trả lời: “Nặc An nói đứa nhỏ không phải của cậu ấy, đây rốt cuộc là chuyện gì? Người kia là ai?”
“Không biết, con không biết, con tỉnh lại chỉ có một mình con, con thật sự không biết người kia là ai, con thật sự không biết!” Lắc đầu, lại lắc đầu, Đỗ Mạn Ninh ngồi dậy ôm chặt Đỗ Ngọc Phân, khổ sổ đè nén trong lòng hơn tháng nay trong nháy mắt làm cô sụp đổ.
“Mẹ, thật xin lỗi! Con sai rồi, con biết lỗi rồi, con biết lỗi rồi.”
Thấy con gái khóc thất thanh, từ nhỏ đến lớn cô chịu ủy khuất gì cũng chưa từng bất lực như vậy, Đỗ Ngọc Phân mềm lòng, thở dài nói: “Dì Ngô của con vẫn chưa đi, đứa nhỏ đã hơn hai tháng, để lâu tổn thương thân thể người mẹ, tối nay liền phá đi!”
“Không, không được!” Sắc mặt Đỗ Mạn Ninh lập tức trắng bệch như tờ giấy, hai tay cô theo bản năng che bụng, cô còn chưa cảm nhận được sự tồn tại của đứa nhỏ, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-tinh-ac-thieu-day-bao-tieu-dao-the/70189/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.