Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Sở dĩ Đỗ Mạn Ninh cho rằng như vậy là vì bọn họ đợi ở đây đã chừng hai giờ, nhưng vị đại thần như gia kia vẫn khong xuất hiện, khoảng thời gian này cô quen ngủ trưa, bây giờ khó chịu không thôi, cô không khỏi hơi bực bội nói: “Anh An, sao người anh em đó của anh không có quan niệm thời gian như vậy.”
“Học trưởng ở Mỹ, anh ấy là một nhân vật truyền kỳ, thật ra anh ấy có quan niệm thời gian, là anh và anh ấy không hẹn thời gian chính xác, chỉ nói tối nay.” Một cây gậy đẹp, lại nhìn banh không biết chạy đi đâu kia, lắc đầu thở dài. Sao anh ta vẫn không đánh tốt chứ?
“Cái gì? Anh… bây giờ mới chiều ah, vậy anh tới sớm như vậy làm gì?”
Tôn Nặc An nháy mắt xấu xa với cô: “Bất kể là ở nhà em hay là ở nhà anh, luôn có người bên cạnh, không phải tới sớm một chút tốt lắm sao? Thứ nhất, anh có thể trốn việc, thứ hai, đây là thế giới hai người của chúng ta.”
Nói xong! Tôn Nặc An giơ tay, đánh một cú không tệ, trúng banh! Tôn Nặc An hưng phấn “Yeah!” một tiếng, sau đó kéo Đỗ Mạn Ninh ngồi xuống nghỉ ngơi, Đỗ Mạn Ninh nhìn mồ hôi chảy dọc theo cằm anh ta rồi xuống ngực, cơ thể bền chắc cường tráng kia, nụ cười anh ta như ánh mặt trời, làm người khác cảm thấy vô cùng ấm áp, có thể có người đàn ông như vậy, trong lòng cô tuôn trào hạnh phúc.
Nhân viên bưng mâm tới, phía trên có khăn lông, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-tinh-ac-thieu-day-bao-tieu-dao-the/70188/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.