ết thành băng, nhưng toàn thân không cảm giác được cái lạnh, Vân Liệt hết sức chăm chú đi theo Lăng Thượng, rời khỏi trấn nhỏ, tạt qua khoảng ruộng không đồng trống, xong cật lực quệt đi dòng lệ tùy ý ngang dọc khuôn mặt.
Đột nhiênngười phía trước phát hiện động tĩnh, chợt quay đầu lại.
Đột nhiên Vân Liệt cũng dừng bước chân.
Nhưng Lăng Thượng không gọi nàng, giữa cả hai như cách trở tầng tầng lớp lớp sương mù lượn lờ xung quanh đồng ruộng, cứ đứng xa xa mà nhìn nhau.
Sau đó Lăng Thượng xoay người, tiếp tục đi.
Không gọi nàng, cũng không dừng lại.
Vân Liệt thở một hơi, cùng bước đi.
Cây cối trên núi đã rụng hết lá, tạo nên vẻ đặc biệt hoang vu, nền đất còn sót lại chút tàn diệp, giẫm lên kêu rồm rộp, có lẽ bởi thể chất vào mùa đông có vấn đề, hoặc cũng có thể do mặc quá nhiều quần áo cho nên quá trình leo núi gian nan hơnso với dạo xưa, dọc đường không thể không mượn sức từ thân cây hai bên.
Hiển nhiên Lăng Thượng không có đủ kinh nghiệm leo núi, thành ra Vân Liệt đi phía sau cực kỳ lo lắng đề phòng, rốt cuộc vẫn phải thấy cảnh Lăng Thượng giẫm đúng chỗ đất mềm, tay lại không có thứ gì để nắm chắc liền té ngã, thậm chí còn lăn vài vòng, thiếu chút nữa lật nghiêng mình phi xuống sườn dốc. Nơi đó tất cả đều là cây mọc san sát, ngổn ngang cành và nhánh, nếu bị đâm trúng sẽ không tránh khỏi thương tổn.
Vân Liệt bị dọa đến hồn phách bay thẳng lên trời, mải mốt dùng cả tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-sa/1493702/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.