Buổi tối trở về, Cố Thành vì có chút men say trong người nên “bạo dạn” hơn ngày hôm qua rất nhiều. Mãi đến khi Ngạn Vũ hai mắt muốn nhắm tịt lại, cô mới cố gắng dùng hết sức mình mà hét lên với Cố Thành vẫn còn đang hì hục trên người cô:
– Quách Cố Thành! Anh trèo xuống! Trèo xuống mau! Bà đây sắp chết rồi, anh còn “làm” cái mẹ gì nữa?
Cố Thành mồ hôi nhễ nhại, sức lực dồi dào, không có một chút cảm giác mệt mỏi nào xuất hiện cả. Nhưng khi nghe Ngạn Vũ quát, lại nhìn thấy sắc mặt mệt mỏi của cô, anh dù rất không muốn nhưng bắt buộc vẫn phải dừng lại, không tiếp tục làm nữa. Giọng anh khàn khàn, không dứt khoát trèo xuống, thái độ đùa giỡn gian manh:
– Em hét với anh cái gì? Là do em cấm túc anh lâu quá, không phải lỗi do anh đâu…
Ngạn Vũ ngóc đầu ngồi dậy, cô trừng lớn mắt nhìn anh, cô gằn từng chữ:
– Anh thử không trèo xuống xem?
Cố Thành nhìn thấy đôi mắt rực đỏ của Ngạn Vũ, anh biết cô khó chịu thật sự, không dám đùa giỡn với cô nữa. Anh từ từ “rút” ra khỏi người cô, sau đó đi thẳng vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh dập tắt cơn lửa âm ĩ trong người. Anh cũng biết rõ không nên “làm” quá sức, chỉ là anh nhịn không được, đây chắc có lẽ là hậu quả của việc ăn chay quá lâu rồi đây!
Lúc Cố Thành ra lại bên ngoài phòng ngủ, anh nhìn thấy Ngạn Vũ đã ngủ say từ lúc nào. Có lẽ vì quá mệt nên cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-nuoi-la-chong/906730/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.