Chương trước
Chương sau
Edit: Phong Vũ

Hôm nay đến phiên Trình Hiểu Quân trực ở văn phòng bệnh viện, sau khi ăn cơm tối xong rồi hoàn thành những nhiệm vụ y tế hằng ngày, anh ra phía sau tủ sách cầm một quyển sách y ra đọc, đây đều là những kinh nghiệm quý báu mà bác sĩ Lưu qua hơn 20 năm làm nghề y mới tích lũy được, anh phải tranh thủ thời gian nhanh chóng biến chúng thành của mình. Hai tuần lễ thực tập ở bệnh viện mặc dù vẫn chưa gặp phải vấn đề tự mình không giải quyết được, biểu hiện của bác sĩ Lưu đối với mình cũng rất hài lòng, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, hơn nữa nếu thật sự gặp phải vấn đề không giải quyết được thì việc nghiên cứu như vậy cũng rất quan trọng, có thể quyết định đến tính mạng con người. Trình Hiểu Quân gạt bỏ hết thảy tạp niệm bắt đầu chuyên tâm đọc sách, rất nhanh anh liền chìm vào trong đó, trong phòng làm việc yên tĩnh chỉ còn lại tiếng anh lật sách cùng với tiếng bút sột soạt thỉnh thoảng vang lên. Cho nên khi một hồi chuông vui vẻ từ đâu đó bất thần reo vang làm anh giật mình thiếu chút nữa làm rớt cả bút, tiếng chuông này…? Trình Hiểu Quân vội vàng bắt máy, không thể che dấu được niềm vui: “Quân Quân!”

Trình Hiểu Quân bởi vì bất ngờ nhận được điện thoại của Trần Hiểu Quân cộng thêm sợ Trần Hiểu Quân sẽ cúp máy mà bàn tay cầm điện thoại có chút run rẩy, nhưng nghe thấy giọng nói trong điện thoại hình như rất hàm hồ thì lại lập tức chuyển sang lo lắng. Nghe kỹ thì có vẻ Quân Quân đang ở một chỗ nào đó rất ồn ào: “Quân Quân, cậu bây giờ đang ở đâu?” Đầu dây bên kia Trần Hiểu Quân phải mất mấy phút mới mơ hồ nói cô đang chơi ở một quán bar rất đông người. Nghe đến đó thì điện thoại trong tay Trình Hiểu Quân lại run lên, sao Quân Quân lại chạy đến quán bar đi còn uống nhiều rượu như vậy nữa?

“Quân Quân, cậu đợi đó không được đi đâu, bây giờ tớ sẽ lập tức qua đó đón cậu, nhớ nhất định phải chờ tớ đến.” Vừa nói Trình Hiểu Quân liền cởi cái áo blue đang mặc trên người. Người trong điện thoại hình như nói cái gì đó khiến Trình Hiểu Quân bất giác nhíu mày thật chặt, anh trấn tĩnh tinh thần một chút rồi mới nói: “Được, 15 phút, 15 phút tớ sẽ tới, cậu nhất định không được đi đâu đấy.” Trong điện thoại, Trần Hiểu Quân hình như là đồng ý, Trình Hiểu Quân cúp điện thoại rồi xin phép một bác sĩ khác cùng ca trực sau đó liền vội vã đi ra ngoài.

Lúc Trình Hiểu Quân chạy tới chỗ Trần Hiểu Quân nói đã là chuyện của mười lăm phút sau, anh vô cùng lo lắng chạy vào trong quán bar tìm hai vòng cũng không thấy người anh muốn tìm, bất an đến mức chỉ muốn lật tung cái quầy bar này lên thôi, nhưng mà lý trí nói cho anh biết bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn, tìm Trần Hiểu Quân. Anh hỏi thăm một tiếp đãi viên trong quán bar xem có nhìn thấy một cô gái 20 tuổi, cao khoảng 1m73, khuôn mặt hình trái xoan xinh xắn, trên người mặc quần áo thể thao hay không. Tiếp đãi viên trẻ tuổi suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra có người nào mặc quần áo thể thao ra vào quán, ngược lại mới vừa quả thật có một cô gái rất đẹp cao 1m73 say khướt cùng đi hai người đàn ông khác rồi. Trình Hiểu Quân vừa nghe đến cô gái uống say khướt đã đi cùng hai người đàn ông thì không kịp nói cám ơn mà lập tức đuổi theo. Trình Hiểu Quân không biết Trần Hiểu Quân sẽ đi đâu nhưng anh vẫn chọn một con đường tương đối vắng người mà đuổi theo, suốt dọc đường đi anh đều quan sát những người đi qua mình, đại khái năm phút sau thì thấy trước mặt có bóng dáng một cô gái mặc một cây đồ toàn màu đen đang ngồi chồm hổm bên cạnh thùng rác. Cho dù có ở khoảng cách rất xa, cho dù có thay đổi nhiều như thế nào, Trình Hiểu Quân cũng tuyệt đối không nhận nhầm người kia! Bên cạnh còn có hai người đàn ông đang giúp cô vuốt lưng, Trình Hiểu Quân tức giận gấp rút chạy tới kéo cô gái hai người đang đỡ mà ôm vào lòng.

“Bây giờ, ngay lập tức biến đi cho khuất mắt tôi.” Trình Hiểu Quân bình tĩnh gằn từng chữ.

Hai người bị Trình Hiểu Quân hất ra sau khi đứng vững lại mới tức giận nhìn cái người trước mặt thoạt nhìn có vẻ trói gà không chặt mà lại có thể nói ra những lời khiến người ta muốn tẩn cho một trận thì nhất thời càng thêm cáu gắt: “Cậu cho là cậu có bản lãnh này!” Vừa nói hai người vừa tiến lên giật lấy người đang mơ mơ hồ hồ, chỉ là bọn họ còn chưa đụng đến liền bị Trình Hiểu Quân nghiêng người đốn ngã trên mặt đất: “Vậy chúng ta cứ thử xem, xem tôi có bản lãnh này không nhé.”

Có thể là bị động tác Trình Hiểu Quân đá người che chở cho mình làm thức tỉnh, mà Trần Hiểu Quân mới mở cặp mắt mờ mịt ra phải nhìn thật lâu mới xác định được người mà mình đang dựa vào chính là người mà mình muốn đợi: “Quỷ đáng ghét, cậu rốt cuộc đã tới, nếu cậu mà không tới, tôi thật sự sẽ đi theo bọn họ đó.” Trần Hiểu Quân cố hết sức giữ giọng nhưng nghe vẫn rất yếu ớt.

Hai người kia đưa mắt nhìn nhau suy tính còn nên động thủ cướp người hay không, cái người này thoạt nhìn thì không có gì ghê gớm nhưng hai cú đá vừa rồi đúng là không phải ai cũng có thể đá được, nhưng mắt thấy mồi ngon đã dâng đến miệng… lại biến thành thiên nga cứ như vậy bay đi thì rất không cam lòng, do dự một lát hai người quyết định đánh cuộc một lần: “Cậu tưởng hai người chúng tôi sẽ sợ cậu chắc?” Sau khi nham hiểm cười hai tiếng, hai người nọ liền từ hai bên trái phải mà xông vào muốn giành lấy người nào đó bây giờ đang hoàn toàn nằm trong vòng bảo vệ của người ta.

Trình Hiểu Quân vừa nhìn động tác của bọn họ cũng biết bọn họ có tính toán gì liền lui về phía sau ba bước tựa vào cái cây bên đường, đặt Trần Hiểu Quân tựa người vào thân cây còn mình thì đứng chắn trước mặt Trần Hiểu Quân. Hai người đàn ông này không nhận ra ý nghĩ của Trình Hiểu Quân liền cùng nhau xông tới, Trình Hiểu Quân nhanh chóng trở tay tóm lấy một tên rồi sau đó ném về phía tên còn lại, hai người lảo đảo mà tông ầm vào nhau.

“Nếu như các người còn muốn quấy rầy thì tôi đây cũng không khách khí.” Trình Hiểu Quân nhìn ra hai người kia cũng không phải là tay anh chị gì, đại khái là thấy người đẹp bất tỉnh ở ngoài phố thì muốn chiếm tiện nghi không nỡ bỏ thôi.

“Cùng xông lên!” Đôi mắt của hai người kia đã đỏ rực cả lên không biết là tức hay là do bị đụng trúng.

Trình Hiểu Quân không ngờ bọn họ còn có lá gan muốn cướp người, cũng là nhất thời cơn giận từ lòng trào lên chỉ muốn đánh cho hai tên khốn muốn ức hiếp Trần Hiểu Quân này một trận, không thèm khách sáo nhảy vọt lên tung một cú đá thật mạnh khiến hai người kia lại lần nữa nằm gục trên đất, thật lâu sau mới đứng lên bụm cái miệng đã chảy máu, hung hăng phun một bãi nước miếng: “Thằng nhóc, đừng có mà đắc ý, lần sau nếu để bọn tao gặp được nhất định sẽ cho mày nếm thử mùi vị bị đánh là như thế nào!” Mặc dù rất không cam lòng nhưng dựa vào hai người bọn họ căn bản còn chưa đến gần người nọ chứ nói gì đến cướp người, hơn nữa đây là đang trên đường cái, không thể tiếp tục gắng gượng, hai người bọn họ chỉ có thể hung hăng ném lại một chữ “đi”.

Trình Hiểu Quân thở phào một cái, xoay người đi tới trước mặt Trần Hiểu Quân, mới vừa rồi không có chú ý đến trang phục của Trần Hiểu Quân, bây giờ nhìn rõ thì lại nhăn mày thật chặt, lại là như vậy, mỗi lần Quân Quân đổi cách ăn mặc là thế nào cũng gây ra chuyện, may mà mình kịp thời chạy tới bằng không… Nghĩ tới đây tâm trạng vốn đang căng thẳng của Trình Hiểu Quân liền đổi sang đau lòng, không biết vì sao hôm nay Quân Quân lại mặc bộ đồ này ra ngoài.

“Quân Quân, tỉnh lại đi!” Trình Hiểu Quân nhẹ nhàng vỗ một cái lên gương mặt màu hồng phấn của Trần Hiểu Quân, không thể để cho Quân Quân cứ mơ mơ màng màng mà ngủ như vậy, rất dễ bị cảm lạnh.

Trần Hiểu Quân ô ô hai tiếng rồi mở mắt: “Quỷ đáng ghét… Sao… cậu… tới đây?”

Xem ra là say thực rồi: “Chúng ta về nhà đi.”

“Về… nhà?” Trần Hiểu Quân ngây ngốc lắc lắc đầu, “Đúng, về nhà…” sau đó thì đương nhiên nâng hai tay lên ôm lấy vai Trình Hiểu Quân, “Đưa tôi… về nhà…”

Trình Hiểu Quân bị động tác thân mật rõ ràng này của Trần Hiểu Quân làm cho sửng sốt sau đó cong khóe miệng: “Ừ, tớ đưa cậu về nhà!”

Trần Hiểu Quân đem tất cả sức nặng trên người tựa vào người Trình Hiểu Quân, đầu tựa vào trên vai của anh, hai tay đã từ vai xoay xuống ôm eo anh, hai mi mắt dính chặt vào nhau còn miệng thì lẩm bẩm: “Quỷ đáng ghét… Cậu thật cao lớn!” Nói xong còn ợ một hơi rượu.

Trình Hiểu Quân cưng chìu mà giữ Trần Hiểu Quân đã không thể nào đứng vững, không biết nên vì những lời này của Trần Hiểu Quân mà vui hay là buồn, thật ra thì từ khi lên lớp mười một anh cũng đã cao hơn Quân Quân rồi, chẳng qua là Quân Quân không có phát hiện ra thôi…

“Thiên sứ… mang… ác quỷ… về nhà…!” Trần Hiểu Quân vừa nói tay vừa nắm thật chặc. Hình như lo lắng thiên sứ trong mộng sẽ không nghe lời mà chạy mất nên cứ ôm chặt người bên cạnh không chịu buông ra.

Thiên sứ? Ma quỷ? Trình Hiểu Quân rõ ràng nghe được lời Quân Quân nói thầm trong miệng thì không khỏi cười khẽ, xem ra còn say không ít, nhưng nghe Quân Quân nói như vậy, thật sự rất dễ thương, nếu có thể vẫn say như vậy cũng không sao…

[Nhật ký ngày…] Tớ, chờ cậu!

Không biết mình như vậy thì nên coi là xui xẻo hay là may mắn nữa, Quân Quân đã hai tuần rồi không để ý tới mình, mà sau kỳ nghỉ quốc khánh mình còn phải đến bệnh viện thực tập, một tuần phải trực hai ca tối, ban ngày thì càng không cần phải nói, không những phải thăm bệnh nhân còn phải đi theo nghe bác sĩ Lưu hướng dẫn, lúc rãnh còn phải giành thời gian học tập tiếp thu nhiều kinh nghiệm hơn. Quân Quân không chịu gặp mình không muốn nói chuyện với mình khiến mình rất buồn. May mà cả bảy ngày nghỉ mình đều gặp cô ấy, mặc dù cô ấy luôn là lấy ánh mắt hung dữ mà nhìn về phía mình nhưng mình vẫn thấy rất vui, ít ra mình còn biết cô ở đó, còn có thể thấy cô, so với trước kia xem ra còn tốt hơn nhiều.

Mình không biết Quân Quân sẽ bởi vì chuyện của Lương Âm mà giận mình bao lâu, nhưng mình tin là đã đến lúc, hoặc là qua một thời gian Quân Quân cũng sẽ không để ý chuyện này nữa. Cho nên mình vẫn chỉ quan sát Quân Quân, mình đang đợi, đợi Quân Quân sau khi cởi bỏ được sẽ tới tìm mình, khi đó mình cùng Quân Quân sẽ thật sự có thể ở bên nhau. Mình cứ tưởng còn phải rất lâu mới có thể gặp được Quân Quân, không ngờ sau lần chia tay không vui trước lại chính thức gặp nhau trong bệnh viện. Nhưng mà hiển nhiên Quân Quân vẫn chưa nghĩ thông, cô ấy vẫn không muốn để ý đến mình, mình không thể làm gì khác hơn không giải thích gì với cô ấy mà tiếp tục chờ.

Buổi chiều hôm đó nhìn thấy Quân Quân, mình mới biết Nghiêm Diêu là ở trong tiết thể dục của Quân Quân mà té xỉu phải đưa đến bệnh viện bọn mình cấp cứu. Nghiêm Diêu vẫn là do bác sĩ Lưu chịu trách nhiệm điều trị, ngày đó lúc đưa tới cấp cứu bác sĩ Lưu liền gọi mình đang trong giờ nghỉ ra cấp cứu cho Nghiêm Diêu. Nói ra thì rất đúng lúc, mình học y là bởi vì Quân Quân, lúc nhỏ bởi vì Quân Quân luôn nghịch ngợm nên hay bị thương hoặc là thỉnh thoảng sẽ bị ốm đau gì đó, sau khi trưởng thành thì càng không đành lòng thấy Quân Quân phải bị một chút bệnh hay một tai nạn nhỏ nào đó cho nên chí hướng này vẫn chưa từng thay đổi, nhưng là từ trước tới giờ mình hình như cũng không có vì vậy mà giúp được gì cho Quân Quân, ờ mà không giúp được mình phải vui hơn chứ. Lần này trở thành bác sĩ cho Nghiêm Diêu cũng coi như là giúp Quân Quân một lần đi.

Sau đó mình cả ngày đều rảnh rỗi, lúc không nhịn được mà nhớ đến Quân Quân, nghĩ Quân Quân rốt cuộc lúc nào thì mới có thể hãy tha thứ cho mình, mới bằng lòng gặp  mình. Nhưng điều khiến mình bất ngờ chính là tối đó Quân Quân lại gọi điện cho mình, nhưng mà không phải là vì cô ấy đã nghĩ thông suốt mà là cô ấy… Cứ coi như là đã gây họa đi. Sau khi mình nổi điên lên đuổi mấy người đã ức hiếp Quân Quân đi, Quân Quân đã say đến mức hồ đồ, trong miệng còn lảm nhảm mấy câu kỳ quái, nhưng mà cô ấy rất biết điều. Trên đường đưa Quân Quân về nhà mình liền nghĩ đến nguyên nhân của hành vi, thái độ bất thường tối nay, Quân Quân cho tới bây giờ không hề biết cách ăn mặc, có lẽ người khác không rõ nhưng mà mình có thể đoán được, Quân Quân là sợ sẽ gặp phải chuyện đáng sợ như lần đó nên mới không mặc quần áo thể thao ở bên ngoài, Quân Quân trong lòng có chút bài xích những bộ đồ xinh đẹp, thật ra thì trong lòng mình cũng không muốn Quân Quân ăn mặc xinh đẹp như vậy, chỉ là mình còn đang hoài nghi Quân Quân là sợ cô ấy sẽ lần nữa bị hại hay là sợ mình bị thương…

Trên đường Quân Quân vẫn cứ nói mê sảng mãi, mặc dù Quân Quân nói những lời này có chút không rõ ràng nhưng lúc nhìn thấy trên đầu cô ấy đang cài cái kẹp tóc pha lê tết năm thứ nhất đại học mình tăng cô ấy cộng thêm cú điện thoại “uy hiếp” khác thường hôm nay cô ấy gọi cho mình, suy nghĩ kỹ một chút thì mình có thể lý giải những  chuyện này là vì trong lòng Quân Quân đã có mình, hơn nữa mình có thể từ lâu đã giữ một chỗ trong lòng Quân Quân không? Bất kể như thế nào, mình nghĩ vào khoảnh khắc đó khi Quân Quân gọi điện thoại cho mình thì sự chờ đợi của mình đã có hồi báo…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.