Đứng ở trước cửa bệnh viện, Trần Hiểu Quân lấy lại bình tĩnh, không thể vì quỷ đáng ghét ở bệnh viện này mà để cho người khác nhìn thấy vẻ mặt này của mình được, phải tươi cười, phải tươi cười! Mất hai phút ổn định lại tâm lí Trần Hiểu Quân cuối cùng cũng xua tan đi những cảm xúc rối loạn về Trình Hiểu Quân.
Đi tới trước cửa phòng bệnh, cô hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa, rất nhanh một người phụ nữ khoảng chừng ba chừng ba lăm tuổi thoạt nhìn rất trí thức bước ra mở cửa: “Xin hỏi đây có phải là phòng bệnh của Nghiêm Diêu không ạ?” Trần Hiểu Quân rất lễ phép hỏi.
“Đúng rồi, cô là…” Người phụ nữ mở cửa định hỏi cô là ai thì đã nghe tiếng con gái trong phòng hô lên – cô Trần: “Hóa ra là cô giáo Trần, tôi là mẹ của Nghiêm Diêu, mời vào!”
Trần Hiểu Quân theo lời bước vào phòng đặt trái cây và thuốc bổ xuống rồi hỏi thăm Nghiêm Diêu về bệnh tình một chút, sau đó lại hướng về phía mẹ Nghiêm thành tâm nói: “Mẹ em Nghiêm à, thật thật xin lỗi bởi vì sai lầm của tôi mới khiến con gái chị gặp phải chuyện không may trong giờ thể dục, tôi thành thật xin lỗi!”
“Cô giáo Trần, cô đừng nói như vậy.” Mẹ Nghiêm ngắt lời Trần Hiểu Quân nói: “Cháu nó cũng đã nói mọi chuyện với tôi rồi, tôi biết chuyện ngoài ý muốn lần này cũng không phải tất cả là do cô, muốn trách thì nên trách cháu nó quá ngang bướng, không chịu nghe lời của chúng tôi, cứ tưởng là thân thể mình không có vấn đề gì.” Giọng mẹ Nghiêm dần mang theo vẻ bất đắc dĩ mà đau lòng, hốc mắt cũng bắt đầu đỏ lên, “Diêu Diêu cũng quá bướng bỉnh, nó luôn muốn được giống như các bạn học khác cho nên chưa bao giờ nói với bất kỳ ai là mình có bệnh, trước kia nó cũng vì không nói với ai tình trạng cơ thể mà phải vào cấp cứu, chẳng qua là lần này, con bé thật sự là quá ẩu rồi…”
“Mẹ…” Nghiêm Diêu kéo kéo vạt áo mẹ Nghiêm, “Mẹ đừng đau lòng nữa, không phải bây giờ con rất tốt đó sao, hơn nữa bác sĩ cũng nói là con không sao rồi mà.” Khi nói câu này khuôn mặt Nghiêm Diêu còn mỉm cười, xem ra là một cô bé rất kiên cường.
“Mẹ Nghiêm, chị cũng đừng lo lắng, tôi tin là Nghiêm Diêu nhất định sẽ ổn thôi, huống hồ có một cô con gái rất kiên cường dũng cảm như vậy, chị nên cảm thấy tự hào mới đúng, không có nhiều cô bé có can đảm chiến đấu với chính mình như Nghiêm Diêu đâu chị ạ, tôi nghĩ bệnh của em ấy sau này nhất định có thể tiến triển mà khỏe mạnh trở lại.” Qua mấy câu trò chuyện ngắn gọn đó mà Trần Hiểu Quân cảm thấy cô rất có cảm tình với cô bé kiên cường này, hơn nữa đối với mẹ Nghiêm, cô cũng rất quý mến.
Nghe được những lời như vậy của Trần Hiểu Quân, tâm tình mẹ Nghiêm cũng tốt lên rất nhiều, Trần Hiểu Quân lựa vài đề tài vui vẻ cùng mẹ Nghiêm và Nghiêm Diêu tán gẫu, trong lúc bọn họ đang trò chuyện rôm rả thì một bác sĩ mặc áo blue trắng tiến vào, sắc mặt Trần Hiểu Quân nhanh chóng thay đổi, thiếu chút nữa cô đã quên mất cái tên quỷ đáng ghét cũng đang ở bệnh viện, Trần Hiểu Quân nhíu mày, không trùng hợp đến vậy chứ hay là cậu ta là bác sĩ của Nghiêm Diêu?
“Quân Quân?” Trình Hiểu Quân không ngờ ở đây cũng gặp được Trần Hiểu Quân, “Sao cậu lại ở đây?”
“Thăm học trò của tôi.” Trần Hiểu Quân trả lời cứng ngắc sau đó liền quay đầu không nói thêm gì nữa.
Mẹ Nghiêm đứng dậy tránh ra khỏi giường bệnh: “Bác sĩ Trình!”
Trình Hiểu Quân thu lại tầm mắt đang dừng trên người Trần Hiểu Quân: “Mẹ Nghiêm, tôi tới làm kiểm tra thông thường cho Nghiêm Diêu.” Vừa nói vừa đặt ống nghe lên ngực Nghiêm Diêu sau đó hỏi han một chút về tình trạng cơ thể Nghiêm Diêu như thế nào, những chỗ nào không thoải mái, có phản ứng khác lạ gì không, Nghiêm Diêu trả lời từng câu một, sau đó Trình Hiểu Quân cầm bệnh án của Nghiêm Diêu nhìn một lát rồi nói: “Mọi người không cần lo lắng, thân thể Nghiêm Diêu hồi phục rất tốt, nhìn chung nghỉ ngơi hai ba ngày nữa là có thể xuất viện.”
“Cảm ơn bác sĩ Trình! Nếu như không phải là anh kịp thời cứu chữa có lẽ con gái của tôi sẽ không bình phục nhanh như vậy.” Mẹ Nghiêm sau khi nghe xong vui mừng không nói nên lời. Nếu là người chưa từng trải qua thì sẽ không thể nào hiểu được tâm trạng của một người mẹ mỗi lần thấy con gái mình hôn mê đưa vào phòng cấp cứu sau đó lại lo lắng đợi chờ con gái tỉnh lại. Huống chi những chuyện này mẹ Nghiêm không phải chỉ trải qua có một lần, nếu nói là tâm lực quá mệt mỏi cũng không quá lời. Nghe được cơ thể con mình đang hồi phục đây chắc chắn là niềm an ủi lớn nhất đối với mẹ Nghiêm người luôn phải chăm sóc cho cô con gái đau yếu.
“Chị đừng cám ơn tôi, tôi là bác sĩ, chữa trị giúp bệnh nhân giảm bớt đau đớn là trách nhiệm của tôi, hơn nữa tôi cũng chỉ là một bác sĩ thực tập, chị muốn cảm ơn thì hãy cám ơn bác sĩ Lưu, ông ấy mới là bác sĩ chỉ đạo.” Trình Hiểu Quân còn chưa quen với việc gia đình bệnh nhân thể hiện tấm lòng nhiệt tình dồn dập như vậy. “Nếu mọi người có vấn đề gì thì cứ nhấn chuông tôi sẽ đến ngay lập tức, bây giờ tôi phải đi thăm những bệnh nhân khác.” Trình Hiểu Quân lúc đi ra còn quay đầu nhìn chăm chú Trần Hiểu Quân đang cố ý tránh mặt anh, lại đem những lời muốn nói nuốt trở lại bụng rồi bước ra khỏi phòng bệnh. Quân Quân còn chưa tha thứ cho mình…
Sau khi Trình Hiểu Quân đi mẹ Nghiêm giúp con gái thu dọn lại giường chiếu hơi lộn xộn rồi cùng Trần Hiểu Quân chuyện trò thoải mái: “Cô giáo Trần và bác sĩ Trình quen nhau hả?”
Trần Hiểu Quân trong lòng rất không muốn nhắc lại vấn đề này, nếu là người khác hỏi cô nhất định sẽ nói không quen, nhưng ở trước mặt mẹ Nghiêm cô không nói dối được bèn ấp úng nói: “Chúng tôi, là hàng xóm…”
“Tôi thấy hai người có vẻ rất thân quen, chắc là hàng xóm lâu năm rồi.” Mẹ Nghiêm chọn lấy hai quả táo đỏ nhất trong giỏ trái cây cười nói, “Tôi đi rửa trái cây cho hai người ăn.”
Trần Hiểu Quân kinh ngạc, cái gì mà có vẻ rất thân quen, chúng tôi một tuần không gặp mặt nhau lấy một lần mà cũng gọi là thân quen hay sao? Hơn nữa cái người chững chạc mặc áo blu trắng như tuyết toát ra vẻ thần thánh không dính chút tạp trần, toàn thân còn có vầng hào quang rực rỡ mà ôn hòa như thiên sứ lúc nãy mà là cái tên quỷ đáng ghét đó sao? Mình còn chưa từng thấy dáng vẻ này của cậu ta mà cũng gọi là thân quen sao…? Nhưng cô không muốn phản bác mẹNghiêm đang tủm tỉm cười. Trần Hiểu Quân ngồi thêm hai tiếng đồng hồ trong phòng bệnh rồi mới tạm biệt Nghiêm Diêu và mẹ Nghiêm trở về nhà.
Bước ra khỏi bệnh viện trong lòng có chút thoải mái cũng có chút mất mát, chuyện Nghiêm Diêu đại khái là không có vấn đề gì rồi, chỉ có cái tên quỷ đáng ghét là khiến cho người ta phải chán ghét… Trần Hiểu Quân buồn bực về đến nhà, ba không có ở nhà, cô đành một mình nấu cơm, cơm nước xong lại như một con heo lăn ra giường, thế nhưng cô vẫn cảm thấy rất phiền muộn, ở trên giường lăn qua lộn lại hơn một tiếng, rồi từ trên giường vùng dậy quát to một tiếng: “Quỷ đáng ghét, nếu cậu không tới tìm tôi thì sau này cũng đừng mong nhìn thấy tôi nữa!” Sau đó uỳnh một cái ngã xuống giường.
Dáng vẻ lạ lẫm của Trình Hiểu Quân ngày hôm nay khiến cô cảm thấy Trình Hiểu Quân và cô như hai người ở hai thế giới khác nhau, nếu đem ra so sánh thì Trình Hiểu Quân là Thiên Sứ dịu dàng khiêm tốn còn Trần Hiểu Quân cô trăm phần trăm là ác ma độc tài nóng nảy. Lúc từ bệnh viện bước ra cô còn mơ hồ nghe được rất nhiều bác sĩ và y tá đang bàn luận về Trình Hiểu Quân, mà hình như đều là khen ngợi cậu ta, cái tên quỷ đáng ghét này rõ ràng là đần muốn chết sao lại được hoan nghênh như vậy nhỉ? Những hình ảnh của cô cùng với Trình Hiểu Quân trước kia không ngừng hiện lên trong đầu, càng nghĩ trong lòng Trần Hiểu Quân càng thêm phiền, Trần Hiểu Quân đá chân, vùi mình vào trong chăn lăn lộn một hồi, tóc tai vò cho rối tung lên không khác gì một cái tổ chim, sau đó lại chịu không nổi buồn bực mà chui ra.
Không muốn để cho Trình Hiểu Quân ảnh hưởng tới tâm trạng của mình, cô bò dậy tìm chồng truyện để trên bàn, lấy ra một quyển ngược nhất ra đọc, cái này chắc có thể đuổi được ý nghĩ về quỷ đáng ghét đi. Càng đọc Trần Hiểu Quân càng cảm thấy khó chịu, chẳng lẽ là bởi vì đã biết trước được nguyên nhân? Trước kia lúc đọc rõ ràng là nước mắt rơi lã chã, tại sao bây giờ càng đọc càng cảm thấy nữ chính tự mình chuốc lấy rắc rối? Bị oan uổng mà sống chết cũng không chịu giải thích không phải rõ ràng để người ta ức hiếp hay sao; được người mình yêu nghi ngờ cũng không tranh cãi đây không phải là cam chịu sao; bị vu oan hãm hại còn tức giận thừa nhận đây là tự mình chuốc lấy cực khổ đúng không; thay người trong lòng đỡ một dao chí mạng còn nói những lời độc ác đem người đuổi đi đây không phải là tự tạo nghiệt à…
Trần Hiểu Quân không đọc tiếp được nữa, đây không phải ngược, đây rõ ràng là tự chuốc lấy phiền nhiễu! Ném quyển truyện trở lại bàn Trần Hiểu Quân nằm ngửa ở trên giường tâm trạng vẫn không chừng thấp thỏm xoay quanh quỷ đáng ghét, chịu không nổi nữa, Trần Hiểu Quân từ trên giường bò dậy, nhất định phải làm chuyện gì đó. Trần Hiểu Quân suy nghĩ mười phút liền nảy ra một ý tưởng táo bạo. Sau khi hạ quyết tâm Trần Hiểu Quân ở trong phòng lục tung một hồi, quăng một đống quần áo đủ các nhãn hiệu trên giường.
Sau khi lấy ra hết những thứ mình tính dùng, Trần Hiểu Quân mỉm cười hài lòng, may mà đống quần áo trước kia đi mua với Bành Hạo vẫn còn chưa bỏ đi. Quỷ đáng ghét, cậu cứ đi làm Thiên Sứ của cậu đi, tôi đi làm ma quỷ của tôi xem cậu còn dám tới trêu chọc tôi nữa hay không!
Trần Hiểu Quân cáu kỉnh chọn một hồi lâu mới quyết định mặc nguyên một bộ đồ màu đen rất hợp với tâm trạng của mình lúc này. Mất 20 phút mới mặc xong, cô nhìn lại mình trong gương, xoay hai vòng, rất tuyệt, quả thật rất ma quỷ… Nhưng mà mái tóc này? Loay hoay mười phút sau Trần Hiểu Quân cảm thấy mình càng làm thì tóc tai càng không ra thể thống gì, thôi bỏ đi! Trần Hiểu Quân cầm lấy túi xách bước ra cửa, đi hướng nào đây? Cô nhìn quanh bốn phía sau đó đi vào một cửa tiệm làm tóc có vẻ chuyên nghiệp ở khu vực trung tâm. Nửa giờ sau Trần Hiểu Quân từ bên trong ra, vừa bước ra đã thu hút sự chú ý của người đi đường.
Mọi người đều nhìn thấy một cô gái cao gầy ở giữa mái tóc lấp lánh một viên pha lê lấp lánh có kích thước bằng ngón tay cái, những sợi tóc hỗn loạn được bới thành một búi tóc gọn gàng, một lọn tóc xoăn gợn sóng được thả xuống, lớp trang điểm tông tím đậm nhạt rất thích hợp, trên cổ đeo một chuỗi trang sức, phía trên là áo sơmi caro trắng đen cao cấp cắt may rất tinh xảo, phối cùng legging đen dài bó sát người, mang thêm một đôi giày da màu đen đính tua rua bằng thép xám lạnh chói mắt, những thứ này phối hợp ở trên người một cô gái xinh đẹp cao trên 1m72 chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung, hoàn mỹ, đẹp đến hoàn mỹ!
Trần Hiểu Quân hài lòng nhìn hiệu quả mình mang đến, nhướng mày nhếch môi, khuya hôm nay, tôi sẽ chờ xem thiên sứ cứu vớt ma quỷ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]