Một hơi lao ra đại môn, ta dừng lại há miệng thở gấp, thuận tiện quan sát một chút tình huống bên ngoài, trừ bỏ ta cùng rừng rậm xung quanh, cũng không có sinh vật nào khác tồn tại, ta yên lòng.
Chờ một chút, rừng rậm?
Ta dụi dụi hai mắt, không nhìn lầm, ngoại trừ con đường uốn lượn phía trước, hai bên đều là cây cối, bụi cây xanh um.
Một trận gió thổi qua, vài chiếc lá lác đác rơi xuống trước mặt, ta không khỏi rùng mình một cái.
Ta quay đầu lại xem, một tòa biệt thự xa hoa Kim Kê Độc Lập sừng sững ở nơi có màu xanh đậm nhất, giống như truyện đồng thoại xưa, một tòa thành mộng ảo.
Ta há mồm to thở hổn hển, rồi mới mạnh mẽ ngẩng đầu, hung tợn hướng lên trời chỉ:
Lão thiên chết tiệt, ngươi đây là đùa với ta mà?
Trách không được nơi này ngay cả bảo vệ cửa cũng không cần, ở đây là nơi thâm sâu cùng cốc có người muốn tới mới là lạ, ngay cả kẻ trộm cũng không dám đến thăm!
Nhìn con đường uốn lượn khúc khuỷu phía trước, cả người ta như muốn bất tỉnh, chân mềm nhũn, lui về phía sau mấy bước.
Có phải hay không trước tiên nên quay trở lại trộm một chiếc xe để đi? Nếu không làm vậy ta ngay cả đi thang lầu cũng đã lười muốn chết mà bây giờ bảo ta đi cái con đường dài quanh co uốn lượn kia thì không bằng bảo ta đi chết còn hơn?
Huống chi hiện tại cũng không thể làm vậy được, ta đang trốn chạy cho nên muốn tránh né truy binh, căn bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-nguoi-nam-nhan-ta-deu-yeu/78986/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.