Khi ta tỉnh lại đã là chiều ngày hôm sau. Ta mới hơi chút giật giật thân mình, người đang nằm bên cạnh liền tỉnh lại.
“Em cuối cùng cũng tỉnh. . . . . .”
Hắn khẩn trương nhìn khắp một lượt thân thể ta, mới nhẹ nhàng thở ra.
“Lần sau không được làm ta sợ như vậy nữa, Tuyết Lị.”
Hắn ôm lấy ta, đẩy ta vào ***g ngực hắn.
“Không tha thứ thì không tha thứ, ta sẽ không bức em một lần nào nữa, chỉ cầu em không cần đột nhiên té xỉu. Ta không thể mất đi em, rốt cuộc. . . . . . ta vẫn là chịu không được . . . . . .”
Ta ngoan ngoãn để mặc hắn ôm, khi nghe những lời này, mới ngẩng đầu lên, làm bộ nghi hoặc nhìn hắn: “Ngươi đang nói cái gì vậy? Ta đã từng nói qua rất nhiều lần rồi, ta không phải Tuyết Lị. Còn nữa, ta vì cái gì lại nằm trên giường? Ta không phải đang ở đại sảnh yến hội sao?”
Hắn nghe vậy sửng sốt, rồi mới thật cẩn thận hỏi: “Em. . . . . . không nhớ rõ ?”
Đương nhiên nhớ rõ, nhưng ta cũng sẽ không ngốc đến nỗi mà đi nói thật.
Ta cố ý ngây ngốc nhìn hắn, nghi hoặc hỏi: “Nhớ rõ cái gì?” Rồi mới nhìn nhìn xung quanh, tiếp tục nói: “Thật sự là kỳ quái, ta sao lại trở lại phòng ngủ ? Chẳng lẽ ta có thói quen mộng du?”
Hắn vẻ mặt phức tạp nhìn ta, ta tận lực khiến hai mắt trở nên trông vô tội nhìn hắn, cuối cùng hắn vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-nguoi-nam-nhan-ta-deu-yeu/2292149/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.