Trong nháy mắt, đầu óc anh thoáng qua một chút gì đó thật mơ hồ..Anh bất ngờ đưa mắt sang nhìn cô đang ngồi kế bên, nhận thấy khoé mi cô đã rưng rưng nước mắt, đôi mắt anh bắt đầu chuyển đỏ, dường như khắp cơ thể đang run run, đặc biệt là đôi bàn tay bối rối đang vò mạnh vào nhau, giọng nói lắp bắp..
- đứa bé chưa kịp chào đời...chuyện..chuyện..này là như nào? Con thật sự không biết..
Khuôn mặt bà ban đầu tức giận nhưng ngay sau khi nhìn thấy khuôn mặt anh, bà có chút hạ giọng hơn vì bà thấy hình như cậu ta hoàn toàn không biết, nhưng k phải thế mà bà k thể k trách anh được..
- câu thật sự k hề biết sự tồn tại của đứa con của mình..cậu làm bố kiểu gì vậy? Câu làm chồng kiểu gì thế?
- con.. con k biết nói gì lúc này nữa cả,tai sao không một ai nói cho con biết về sự tồn tại của đứa bé..
Cô rơi nước mắt nghẹn ngào..
- em có gọi điện cho anh..em có gọi điện để muốn xin lỗi anh,em đã k bảo vệ được con mình..nhưng cô ta đã nghe máy, cô ta nói anh đang đi tắm Dũng ạ..
Anh buông thõng hai tay xuống, giọt nước mắt muộn màng đã tuôn rơi..
- khi đó, cô ta gặp tai nạn, anh đã đưa cô ta vào viện chỉ đơn giản nghĩ rằng thấy người thì giúp, anh k có ý gì cả...anh thật sự k ngờ cô ta lại kinh tởm đến vậy..
Phương lau những giọt nước mắt trên má..
- chuyện qua rồi,em k
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-ngay-yeu/3271317/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.