Trở về ngôi nhà đã nuôi cô khôn lớn, cảm giác hôm nay sao bỗng chơi vơi lạ thường, ngay lúc này đây, cô muốn được nhìn thấy mẹ, xà vào lòng mẹ để khóc cho trôi hết ấm ức, muộn phiền..
Cô ba ( giúp việc)
- tiểu thư, cô về rồi..
Cô gật đầu, khuôn mặt xanh xao, đôi môi tái nhợt như chẳng có sức sống, bước đi loạng choạng được Tuấn dìu đằng sau..
Cô Ba chăm chú nhìn cô, kể ra cô đã giúp việc ở đây cũng 15 năm rồi, từ ngày tiểu thư mới chỉ 5 tuổi, trong trí nhớ của cô, tiểu thư là cô gái luôn luôn tràn đầy sức sống, chẳng biết lý do gì lại khiến cô tiều tụy đến vậy..cô Ba không con cái, chính vì vậy cô luôn coi tiểu thư như đứa con gái của mình, hết lòng yêu thương cô vô điều kiện..
- tiểu thư, thứ lỗi cho tôi nhiều chuyện, tiểu thư không khỏe sao? Tôi thấy sắc mặt cô kém lắm...
Cô mỉm cười.
- con không sao, cô ba k phải lo lắng quá đâu..
Tuấn ngắt lời cô.
- khôg sao gì mà khôg sao, hiện tại em còn rất yếu khôg chủ quan được đâu..
Nói xong anh quay qua chỗ cô Ba.
- phiền cô ba chăm soc cho Phương giúp cháu, kiêng cho cô ấy ăn đồ lạnh nhá cô Ba..
- cậu tuấn yên tâm, chăm soc tiểu thư là nhiệm vụ của tôi..
Phương:
- tuấn, em đã về nhà rồi, anh có thể về làm việc của mình.. cảm ơn anh..
Tuấn luyến tiếc khôg muốn rời, cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-ngay-yeu/3271307/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.