Sau khi anh rời khỏi, tiếng đầu dây bên kia đổ chuông, Kiều Thanh giương mắt nhìn lên màn hình điện thoại.
“ số không được lưu tên “
Cô thở dài ấn im lặng, định bụng cô mượn điện thoại anh chủ yếu muốn gọi hỏi thăm Phương xem giờ này cô ấy ra sao, còn sống hay đã chết, cái cảm giác lúc ốm đau bệnh tật mà không được nắm tay người mình yêu chắc đau khổ lắm đây..gương mặt Kiều Thanh trở nên độc ác nhưng đầy mãn nguyện..
- Lương Minh Phương.. cô đừng trách tôi, có trách hãy trách bản thân mình, cô là kẻ đến sau thì lấy tư cách gì đòi hạnh phúc của người đến trước..
Tiếng chuông điện thoại không ngừng reo lên, cô cảm thấy thật phiền toái, thời gian để cô thực hiện kế hoạch chẳng còn nhiều, sợ khi anh quay trở lại, mọi công sức, tính toán cô của cô trong một tháng đóng cửa ủ mưu coi như đổ sông đổ bể.. thôi thì đành làm liều nghe máy..
- Alo.. Hiện tại anh Dũng đang bận nên không thể nghe máy được..
Tiếng điện thoại vọng ra giọng nói khàn khàn của Phương..
- Vương Kiều...Thanh.. tại sao cô lại cầm điện thoại chồng tôi...
Kiều Thanh hai mắt sáng rực lên khi nghe thấy giọng Phương vọng ra, quả nhiên ông trời không phụ lòng cô,là cô ta tự vác xác đến..
- ồ.. Phương hả? Anh Dũng đang bận đi tắm nên vất điện thoại chỗ tôi.. có chuyện gì không? Nếu là việc gấp cô đợi tôi lát, tôi đi gọi ảnh..
Phương hét lên.
- cô nói dối, cô là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-ngay-yeu/3271306/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.