Bầu trời hôm nay chẳng đẹp như bầu trời hôm qua, cô ngước mắt lên cao để ngăn cho nước mắt trực trào, dù con tim đang thắt lại nhưng lý trí lại nhắc nhở cô không được khóc, cô đưa tay lau vệt nước mắt ở trên khoé mắt, cô nở ra nụ cười nhẹ.
- Người ta yêu nhau mày cũng biết mà Phương, bước vào cuộc hôn nhân này mày phải chấp nhận ngay từ đầu, mày khóc làm gì, khóc lại càng làm anh ta nghĩ mày yêu anh ta..
Nói vậy thôi nhưng trong thâm tâm đang rất khó chịu, dù cô có cố chấp bao nhiêu thì vẫn k thể nào thay đổi được sự thật rằng cô đã có tình cảm với anh, nói đúng hơn là cô đang dần yêu anh...
- Phương, sao em lại ngồi đây thế này?
Cô ngước mắt lên nhìn ( là Tuấn)
- em khóc hả Phương..
- anh Tuấn.. sao anh lại ở đây?
- trả lời anh đi, ai làm em khóc, chồng em phải không?
Cô lắc đầu.
- bụi bay vào mắt em thôi..
- em nói dối..
- anh k phải lo cho em.. mà sao anh lại ở đây?
- anh đi công việc ngang qua thì thấy em..
Cô cười nhạt..
- vậy à?
Tuấn kéo tay cô.
- có phải hắn ta làm em buồn.
Cô lắc đầu.
- em không sao, em là người k bao giờ biết buồn.
- k buồn sao em lại khóc, tại sao chứ?
Cô im lặng, cô sợ nói tiếp mình sẽ tủi thân mà khóc nữa..
- lên xe anh trở em đi vài vòng cho khuây khỏa đầu óc..
- anh k bận sao?
- chẳng việc bận nào bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-ngay-yeu/28554/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.