Ngụy Chiêu chỉ giúp tìm người rồi cung cấp manh mối cho phía cảnh sát, anh ấy làm sao có thể ngờ tới giới nghệ thuật của bọn họ cũng xâu xé nhau như vậy chứ!
“Trước mắt đè độ hot này xuống, đừng làm ảnh hưởng tới buổi triển lãm cá nhân của cô ấy.” Tiêu Đạc xem sơ qua những bình luận của cư dân mạng rồi trả điện thoại cho Ngụy Chiêu.
Kiều Nhụy Kỳ vẫn còn đang ăn đồ nướng ở chợ đêm, Tiểu Uông thấy cô đã uống liên tục ba lon bia rồi bèn lo lắng khuyên cô: “Cô Rich, cô uống ít thôi, nồng độ cồn có hại cho não bộ.”
Kiều Nhụy Kỳ xua tay: “Không sao đâu, ăn đồ nướng còn có thể gây ung thư nữa kìa.”
Tiểu Uông: “...”
Cám ơn cô nha.
“Nơi này cách trung tâm thành phố hơi xa, nếu cô uống say rồi thì lát nữa trở về sẽ không an toàn.”
“Yên tâm đi, tửu lượng của tôi tôi rõ nhất, chưa say nổi đâu.” Kiều Nhụy Kỳ rất có lòng tin với chính mình, tuy cô không đến mức ngàn ly không say nhưng chút rượu này vẫn không làm khó được cô.
Tiểu Uông thấy khuyên không được bèn để mặc cô, cùng lắm thì lát nữa sẽ đưa cô về khách sạn trước.
Chiếc điện thoại di động bên cạnh rung lên, Kiều Nhụy Kỳ đặt óc heo nướng trong tay xuống bắt máy lên nghe: “Alo?”
“Là tôi, Tiêu Đạc.”
Giọng của Tiêu Đạc phát ra từ ống nghe khiến Kiều Nhụy Kỳ tỉnh táo lại. Cô dời điện thoại ra xa nhìn một cái, xác định là cuộc gọi Weixin của anh gọi tới: “Ồ, anh Tiêu, muộn vậy rồi có chuyện gì không?”
Tiêu Đạc vừa lái xe vừa hỏi cô: “Em còn ở chợ đêm Bắc Môn Khẩu không?”
Trước đó anh có nhìn thấy hình chợ đêm cô đăng trong vòng bạn bè rồi, lúc này anh đang lái xe về phía chợ đêm Bắc Môn Khẩu.
Kiều Nhụy Kỳ gật đầu: “Còn, tôi gọi rất nhiều đồ nướng, mùi vị của nhà này rất ngon, lần sau mời anh tới ăn.”
Tiêu Đạc nhìn đồng hồ, nói với cô: “Bây giờ tôi tới ngay, em ở đó đợi tôi.”
“Bây giờ? Cũng được, anh muốn ăn gì, tôi gọi cho anh.”
“Tôi đã ăn cơm rồi, em gọi thứ em thích ăn là được.”
“... Hả?” Kiều Nhụy Kỳ không hiểu, anh không ăn còn chạy từ xa tới đây làm gì cơ chứ?
Cúp máy xong cô gọi thêm vài món nữa, tuy Tiêu Đạc nói đã ăn rồi nhưng đồ nướng không phải là cơm, là bữa khuya.
Lúc Tiêu Đạc tới, Kiều Nhụy Kỳ đã khui thêm hai lon bia, Tiểu Uông thấy bóng hình cao lớn của Tiêu Đạc xuất hiện trong quán giống như nhìn thấy cứu tinh vậy: “Anh Tiêu, cuối cùng anh cũng tới rồi. Mau bảo cô Rich uống ít thôi, tôi cản không được cô ấy.”
Kiều Nhụy Kỳ cũng ngước mắt nhìn ra cửa, trên tay cô vẫn còn cầm lon bia chưa uống hết, hai má đỏ bừng vì tác dụng của hơi men: “Tiêu Đạc anh tới rồi à, mau ngồi xuống mau ngồi xuống, tôi đã gọi thêm rất nhiều đồ ăn ngon đấy.”
Trên người Tiêu Đạc mặc bộ vest đắt tiền do vừa mới đi gặp khách hàng, bộ này xuất hiện trong khách sạn năm sao sẽ không ai cảm thấy kỳ lạ, nhưng xuất hiện ở trong quán nướng nhỏ chợ đêm này thu hút sự chú ý của nhiều người.
Tiểu Uông cũng cảm thấy anh không thích hợp với chỗ này, cô ấy đang nghĩ hay là đóng gói đồ nướng mang đi thì Tiêu Đạc đã đi tới ngồi xuống bên cạnh Kiều Nhụy Kỳ: “Uống nhiều thế à?”
Nói xong anh rút lon bia trong tay cô đi, Kiều Nhụy Kỳ định giật lại thì anh đã đưa cánh tay lên cao: “Tịch thu rồi.”
Kiều Nhụy Kỳ: “...”
Cô mím môi đưa tay càng cao hơn nhưng vẫn với không tới lon bia bị Tiêu Đạc giữ.
Ngược lại áo vest của anh đã bị cô túm nhăn rồi.
“Bỏ đi, không uống nữa.” Kiều Nhụy Kỳ cảm thấy bản thân giống như con gà con ở trước mặt anh, không đòi nữa, “Tôi ăn thịt.”
Tiêu Đạc đặt lon bia sang một bên, Tiểu Uông nhìn hai người ở đối diện mình xong vô cùng tự giác cầm túi xách đứng lên: “Anh Tiêu, nếu anh đã tới rồi vậy tôi đi trước đây.”
“Ừm, hôm nay làm phiền cô rồi.” Tiêu Đạc chu đáo hỏi, “Có cần gọi xe giúp cô không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Không cần, tôi tự lái xe tới, tôi gọi lái xe thuê là được rồi.” Vừa rồi cô ấy cũng bị Kiều Nhụy Kỳ lôi kéo uống rượu nên không thể lái xe được nữa, “Cô Rich giao cho anh đấy, tạm biệt.”
Tiểu Uông nói xong liền rời khỏi quán đồ nướng, Tiêu Đạc đưa mắt nhìn sang Kiều Nhụy Kỳ: “Em ở đây mượn rượu giải sầu à?”
“Tôi không có mượn rượu giải sầu, chỉ là ăn đồ nướng không phải nên ăn kèm với bia sao?”
“Ừm, combo thức ăn cho người bệnh gout.”
“...” Kiều Nhụy Kỳ khựng tay lại, sau đó bình thản ăn tiếp xiên thịt gà nướng trong tay, “Anh nói lời này trong quán đồ nướng dễ bị đánh lắm đấy.”
Tiêu Đạc cong môi, lấy một xiên thịt bò trên bếp nướng nhỏ xuống: “Nghe nói người gửi bưu kiện hăm dọa em đã bị bắt rồi à?”
“Ừm, là người của Chúc Tịch tìm. Mâu thuẫn của tôi và anh ta xảy ra lâu lắm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên công khai mắng nhau trên mạng xã hội như vậy.” Kiều Nhụy Kỳ nói tới đây cảm thấy hơi hối hận, “Tôi quá khích rồi, không nho nhã chút nào hết.”
Tiêu Đạc phì cười an ủi cô: “Không sao, hot search đã bị đè xuống rồi.”
“Nhưng người nhà tôi đã biết hết rồi.” Cô chống cằm nhìn anh thở dài, “Chuyện này tôi vốn định giấu nhẹm đi, Chúc Tịch làm vố này, giờ thì hay rồi, người nhà tôi cũng xốn xáo cả lên.”
Kiều Nhụy Kỳ nói huyên thuyên với Tiêu Đạc rất nhiều, than thở từ chuyện của cô với Chúc Tịch cho tới đám anh em của cô.
Cho đến khi ngồi vào xe của anh rồi cô mới im lặng.
Trước giờ tay lái của Tiêu Đạc luôn rất vững chắc, Kiều Nhụy Kỳ ăn no uống đủ ngồi vào xe xong bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Anh cũng không gọi cô dậy, dọc đường cho xe giảm tốc độ lại lo lắng cô uống say sẽ thấy khó chịu.
Lúc tới khách sạn đã không còn sớm nữa, anh ngừng xe xong gọi Kiều Nhụy Kỳ dậy: “Tới rồi.”
“... Hửm?” Kiều Nhụy Kỳ mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn xung quanh, thấy là khách sạn cô ở liền mở cửa định đi xuống, “Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
Cô cố gắng ngồi dậy hai lần nhưng đều không dậy được, bèn nhíu mày khó hiểu: “Bị làm sao vậy?”
Tiêu Đạc im lặng chốc lát, sau đó đưa tay tháo dây an toàn cho cô: “Em chưa tháo dây an toàn.”
“Ồ!” Cô bật cười hiểu ra, “Xem ra uống rượu sẽ có hại cho trí óc thật.”
Cô cầm túi xách, chào tạm biệt Tiêu Đạc lần nữa: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
Lần này cô thuận lợi xuống xe, Tiêu Đạc thấy người cô mềm oặt bèn đẩy cửa xe xuống theo: “Tôi đưa em lên.”
“Không cần đâu, tôi...” Kiều Nhụy Kỳ thấy anh đi tới, định khách sáo với anh một chút kết quả không đứng vững ngã nhào vào lòng anh.
Tiêu Đạc đưa tay đỡ lấy cô, dìu cô đi vào trong: “Tôi đưa em lên.”
“... Được, cảm ơn anh.” Kiều Nhụy Kỳ không từ chối nữa, cô cảm thấy bản thân lúc này chẳng những đầu óc không linh hoạt, ngay cả cơ thể cũng không nghe lời.
Sau khi vào thang máy, Tiêu Đạc hỏi cô: “Còn nhớ bản thân ở tầng nào không?”
“...” Kiều Nhụy Kỳ lấy thẻ phòng trong túi xách, quẹt số lầu, “Anh đừng có xem thường tôi.”
Tiêu Đạc khen ngợi: “Em giỏi thật.”
Kiều Nhụy Kỳ: “... Ha.”
Thang máy từ từ đi lên, mới đầu Kiều Nhụy Kỳ còn đứng một mình, lúc này đã dựa hẳn lên người Tiêu Đạc.
Mùi rượu trên người cô dính lên đồ vest của anh, anh cũng không để bụng, tầm mắt anh chuyển lên chiếc cổ lộ ra ngoài của cô, mắt anh híp lại không biết đang nghĩ tới điều gì.
Trong thang máy có vẻ ngột ngạt hơn trước, Tiêu Đạc dời mắt đi, giơ tay nới lỏng cà vạt.
Kiều Nhụy Kỳ tựa đầu lên ngực anh, cô nghe thấy nhịp tim của anh đập càng lúc càng nhanh bèn tò mò hỏi: “Sao tim anh tự nhiên đập nhanh dữ vậy, tôi nặng lắm hả?”
Tiêu Đạc không đáp, chỉ đưa tay ấn đầu của cô lại: “Muốn dựa thì dựa cho đàng hoàng, đừng động đậy.”
“Ồ...” Kiều Nhụy Kỳ không nhúc nhích nữa, đúng lúc này thang máy cũng đã đến tầng lầu cô ở.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tiêu Đạc dìu cô tới cửa, lấy thẻ phòng của cô quẹt mở cửa phòng.
Phòng Kiều Nhụy Kỳ ở là phòng Suite, trong phòng khách đặt chậu hoa lần trước cô và anh mua ở công viên Tinh Quang, trên giá vẽ bên cạnh ban công đặt bức tranh cô mới vẽ vào mấy hôm nay.
“Cứ tới đây là được rồi.” Cô đi tới sô pha ngồi xuống giống như không muốn nhúc nhích nữa. Tiêu Đạc điều chỉnh hơi thở của mình rồi đi tới quầy bar lấy một cốc nước sạch rót chút nước ấm đưa cho cô: “Uống chút nước đi.”
“Cảm ơn.” Kiều Nhụy Kỳ nhận lấy cốc nước uống một ngụm, sau đó cuộn người nằm hẳn lên sô pha: “Anh bận việc của anh đi, tôi tự làm được.”
Anh không yên tâm để cô một mình, nhưng nếu anh ở lại đây thì đúng là rất bất tiện: “Em uống rượu, tạm thời khoan hãy tắm.”
“Ừm.” Kiều Nhụy Kỳ nhắm mắt lẩm bẩm đáp.
“Đừng ngủ trên sô pha, rửa mặt rồi lên giường ngủ.”
“Lát nữa tôi sẽ đi...”
Cô chẳng có ý định động đậy, Tiêu Đạc nhìn cô chằm chằm hồi lâu, ánh mắt tối sầm.
Anh do dự có nên bế cô lên giường hay không.
Đúng lúc này chiếc điện thoại trên sô pha bỗng reo lên.
Kiều Nhụy Kỳ lười mở mắt, đưa tay lần mò bắt máy lên nghe: “Alo...”
“Em uống rượu rồi à?” Giọng nói lạnh lùng của Kiều Gia Mục vang lên trong điện thoại, “Vừa rồi là ai đưa em về khách sạn?”
“... Hả?” Kiều Nhụy Kỳ nghĩ ngợi, “Anh nói Tiêu Đạc hả?”
“Tiêu Đạc?” Mới đầu Kiều Gia Mục nghe nói có người đàn ông dìu Kiều Nhụy Kỳ vào thang máy cứ tưởng là Lương Khâm Việt, bây giờ lại nghe thấy cái tên ngoài ý muốn, “Bây giờ anh ta vẫn còn ở chỗ của em à?”
“Đúng vậy.”
“Bảo anh ta nghe máy.”
Cuối cùng Kiều Nhụy Kỳ cũng mở một con mắt ra, nhìn người đàn ông bên cạnh: “Anh họ cả của tôi tìm anh.”
Tiêu Đạc đưa tay nhận lấy điện thoại của Kiều Nhụy Kỳ: “Tôi là Tiêu Đạc.”
Điện thoại im lặng một lúc mới nghe thấy giọng của Kiều Gia Mục: “Tôi là Kiều Gia Mục, bây giờ tốt nhất anh nên rời khỏi phòng của em gái tôi ngay lập tức, bằng không tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
Tiêu Đạc hừ khẽ một tiếng, sau đó nói vào điện thoại: “Anh Kiều còn gài tai mắt ở khách sạn để theo dõi em gái mình cơ à?”
“Tôi làm vậy không phải là theo dõi, mà là bảo vệ.” Một mình Kiều Nhụy Kỳ chạy tới thành phố A đương nhiên anh ấy không yên tâm rồi, anh ấy đặt khách sạn giúp cô sẵn tiện nhờ người bạn trong khách sạn chăm sóc Kiều Nhụy Kỳ giúp mình, “Bây giờ quản lý trực ban của khách sạn đang đợi ở ngoài phòng, anh Tiêu là người có mặt mũi nên tự mình rời khỏi.”
Tiêu Đạc cúi đầu nhìn Kiều Nhụy Kỳ đã ngủ thiếp đi, anh nói với Kiều Gia Mục: “Cô ấy uống say rồi, tìm một nữ nhân viên phục vụ tới chăm sóc cô ấy.”
“Chuyện này không cần anh lo.”
Tiêu Đạc không nói gì nữa mà trực tiếp cúp máy. Anh đặt điện thoại của Kiều Nhụy Kỳ lên bàn rồi cúi đầu nhìn cô lần nữa, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Quả nhiên ngoài cửa đã có người của khách sạn đợi sẵn, thấy Tiêu Đạc đi ra, anh ta cư xử rất lịch sự: “Chào anh Tiêu, có cần giúp đỡ gì không ạ?”
Tiêu Đạc nhìn bảng tên trước ngực anh ta, đóng cánh cửa sau lưng lại: “Tìm một nữ nhân viên phục vụ tới chăm sóc cô ấy, tiền boa để Kiều Gia Mục tính.”
“Vâng, thưa anh.” Quản lý thấy anh rời đi rồi mới gọi điện thoại báo cho Kiều Gia Mục biết.
Ngày hôm sau Kiều Nhụy Kỳ tỉnh dậy từ trên giường trong phòng.
Chuyện xảy ra tối qua chỉ còn vài hình ảnh rời rạc, cô chỉ mơ hồ nhớ có nhân viên phục vụ tới chăm sóc cô, còn đem thuốc giải rượu cho cô nữa.
Thật ra cô không say lắm chỉ hơi mệt thôi, nếu không nhờ Tiêu Đạc...
Ơ, Tiêu Đạc rời đi khi nào thế?
Cô ngồi dậy, xoa huyệt thái dương, đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
Anh họ cả! Anh họ cả đã nói chuyện với Tiêu Đạc đúng không!