Kiều Nhụy Kỳ bị sặc tới ho khan một tiếng.
Cô cầm điện thoại lên đi mở cửa phòng bao, thò đầu ngó nghiêng hai bên hành lang.
Đúng lúc Tiêu Đạc mở cửa bước ra từ phòng bao bên cạnh.
Ánh mắt hai người bắt gặp nhau.
“...” Hơi lúng túng nhưng Kiều Nhụy Kỳ vẫn chống đỡ được.
Cô nho nhã đứng thẳng dậy rồi nhoẻn miệng cười với Tiêu Đạc: “Chào anh.”
Tiêu Đạc dường như cong môi một cái, giải thích với cô: “Đúng lúc trưa nay mời người bạn ăn cơm bèn đặt phòng bao ngay bên cạnh.”
“Thế à...” Kiều Nhụy Kỳ không biết nên nói gì mới được, rõ ràng là do Lương Khâm Việt làm phiền người ta nhưng cô lại trở thành kẻ nợ ân tình của người ta, “Vậy anh cứ bận đi, tôi...”
“Chúng tôi đã ăn xong rồi.” Tiêu Đạc đặc biệt đẩy rộng cửa phòng bao ra cho cô nhìn vào bên trong xác định chỉ còn một mình anh thôi.
Tiêu Đạc hỏi cô: “Em còn muốn ăn thêm nữa không? Tôi có thể đợi em.”
“Không cần không cần, tôi cũng ăn no rồi.” Thực ra Kiều Nhụy Kỳ chưa ăn no lắm nhưng cô ngại để anh ngồi bên cạnh nhìn mình ăn.
Cô nói no rồi, Tiêu Đạc bèn hỏi câu khác: “Buổi chiều em muốn đi đâu?”
Thật ra Kiều Nhụy Kỳ không thích dạo phố lắm nhưng ngược lại có một nơi cô rất muốn đi: “Sau này tôi sẽ mở một cuộc triển lãm tranh ở công viên Tinh Quang, tôi muốn đi xem xem phòng triển lãm được bố trí như thế nào.”
Nghe cô nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-ngay-xuan/3727280/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.