Hôm qua Bắc Cương xuất hiện trận tuyết đầu tiên, một lớp màu trắng tinh mỏng như tấm chăn trải lên đồng ruộng mênh mông của bình nguyên Thương Hà. Đầu mùa đông là khoảng thời gian đẹp nhất của Bắc Cương, tuyết rơi nhẹ nhàng, nhiệt độ cũng chưa quá lạnh. Hai con tuấn mã một đen một trắng chạy song song trên bờ đê sông Hoàng, mấy trăm kỵ binh hộ vệ theo sau, chạy được khoảng mười dặm thì chậm rãi dừng lại. Lưu Trạm mặc bộ đồ màu đen, hắn xuống ngựa sờ thử vào ít tuyết đọng trên bụi cỏ ven đường, "Cứ tưởng năm nay Bắc Cương cũng phải chịu hậu quả của hạn hán, xem tuyết này vẫn rơi khi vào mùa như các năm khác, ta cảm thấy yên tâm hơn nhiều." Tống Phượng Lâm cũng xuống ngựa, "Tuyết rơi đúng lúc báo hiệu một năm bội thu, Bắc Cương là nơi rất tốt." Năm nay Trung Nguyên hạn hán nghiêm trọng, thời tiết nóng bức lan tràn toàn bộ Đại Sở. Trái tim bị treo lơ lửng suốt mùa hè của hai người cuối cùng cũng rơi xuống khi tuyết đầu mùa xuất hiện, giây phút này bọn họ thực sự cảm thấy Bắc Cương rất tốt. Tống Phượng Lâm cảm thán: "Tuy mùa đông ở Bắc Cương rất lạnh và chỉ có thể trồng một vụ lúa chịu rét nhưng trời yên biển lặng, thật may mắn." Hai người nắm dây ngựa, đi dọc theo bờ đê. Chiếc áo choàng của Tống Phượng Lâm hợp thành một thể với cảnh tuyết, mang đến cảm giác điềm đạm và ấm cúng, cũng phảng phất vài phần cô độc. Lưu Trạm phủi đi ít vụn tuyết dính trên tóc y, hai người tiếp tục sóng vai nhau. "Chẳng trách năm đó gia tộc họ Nhan giàu sang phú quý, vùng bình nguyên Thương Hà đất đai phì nhiêu bốn mùa ổn định, sản lượng thu hoạch hằng năm cực lớn, Trung Nguyên và Giang Nam tuy đông đúc nhưng thỉnh thoảng vẫn gặp thiên tai." Hai người vẫn chưa phát hiện bản thân mình đang ngày càng yêu thích mảnh đất dưới chân này. Tống Phượng Lâm chợt nhớ tới gì đó, hỏi: "Sang năm huynh có tiếp tục đánh lên phía Bắc không?" "Có chứ." Lưu Trạm khoác tay lên bả vai y, "Sang năm ta tính đánh thêm một trận vào vùng trung tâm của nước Yến." Tống Phượng Lâm kinh ngạc. Lưu Trạm cười nói: "Ta muốn cho Yến Vương cảm thụ một chút cái gì gọi là bốn bề toàn địch." Quy mô hiện tại của quân Tề Vân rất lớn, đương nhiên Lưu Trạm sẽ không bạc đãi chính mình, không đến nước Yến dạo thêm vài vòng thì uổng phí công sức gây dựng mấy năm nay của hắn quá. Tống Phượng Lâm gật đầu, "Huynh làm gì ta cũng tán đồng nhưng kèm theo một điều kiện, đó là cứ làm trong khả năng thôi, đừng cậy mạnh." Lưu Trạm cụng đầu với Tống Phượng Lâm, "Ta biết rồi." Hai người đi thêm một đoạn, tiện thể tán gẫu vài chuyện linh tinh. "Tào thái phi gửi thư, nói trong cung hết thảy đều bình thường." Tống Phượng Lâm nói. "Nàng ta tính ra cũng thật có phúc." Lưu Trạm tặc lưỡi, "Sắp tổ chức đại điển đăng cơ cho tân đế rồi đúng không?" Tống Phượng Lâm vuốt ve mặt của con ngựa, đáp: "Mùng một tháng Mười Một, ngày mai." "Sáu tuổi lên làm hoàng đế bù nhìn, tương lai của thiên hạ Đại Sở lại là của quyền thần." Lưu Trạm lắc đầu. Nói tới chuyện này Tống Phượng Lâm lại nhớ đến Phương Thọ Đình: "Nếu đại tư mã còn sống, họ Phương liên thủ với họ Triệu chưa chắc không bắt được họ Chu, chỉ tiếc thế lực của họ Từ hơi kém một chút." Mấy ngày sau khi Văn Đế băng hà, kinh thành hỗn loạn, họ Chu lấy lý do đích tôn của họ Phương mưu hại hoàng đế, yêu cầu Phương Thọ Đình giao hung thủ ra ngũ mã phanh thây. Hầu như mỗi ngày lâm triều vây cánh của họ Chu đều đánh một trận với thuộc hạ của Phương Thọ Đình, Chu Thiền buông đủ lời cay nghiệt, việc này không thể bỏ qua, họ Chu chắc chắn sẽ tử chiến đến cùng. Cháu đích tôn của họ Phương cưỡi ngựa đạp chết hoàng đế, chuyện lớn như vậy dù không có họ Chu thì họ Phương cũng phải cho người trong thiên hạ một lời giải thích. Đối mặt với áp lực từ văn võ bá quan, cũng là để duy trì thanh danh của gia tộc họ Phương, vào hôm cúng thất đầu của Văn Đế, Phương Thọ Đình tự sát trong từ đường, lấy cái chết chuộc tội. Trước đó Phương Thọ Đình đã giao mười vạn cấm quân cho Từ Mục Viễn, Từ Mục Viễn nhận được binh quyền chỉ huy cấm quân, thuận lý thành chương tiếp nhận chức vụ đại tư mã, chức vệ úy để lại do con trai của Phương Thọ Đình là Phương Ngọc Lương đảm nhiệm. Lưu Trạm nói: "Giờ phải gọi Từ tướng quân là đại tư mã, không biết Chu Thiền có hối hận khi cho Từ Mục Viễn hồi kinh hay không?" "Sao có thể không hối hận chứ?" Tống Phượng Lâm nhìn đàn quạ đang bay lên ở đằng xa. "Chu Thiền ôm đồm quá nhiều, lại không chừa đường lui, lão tự cho rằng chỉ cần khống chế Văn Đế là có thể khống chế Đại Sở, lại quên mất sống chết vô thường, thực ra Văn Đế mới là chỗ dựa của gia tộc họ Chu, không có Văn Đế chưa chắc các thế gia khác đã sợ họ Chu như thế." Tống Phượng Lâm lại nói: "Kết cục suy tàn của họ Chu coi như đã định, chỉ còn là vấn đề thời gian thôi." Năm đó Chu Thiền bức bách mẹ con ấu đế thế nào mọi người đều biết, hiện tại hoàng đế còn nhỏ tuổi, đợi lớn hơn một chút nhất định sẽ tìm cách tính sổ, sự cường thịnh của họ Chu bắt đầu nhìn thấy điểm cuối rồi. Lưu Trạm dừng lại, nhìn Tống Phượng Lâm, "Suy tàn thôi chưa đủ, họ Chu phải trả giá cho những việc mà bọn họ đã làm." Trong lòng hai người đều hiểu nhưng không nói thẳng ra, bọn họ đang chờ một thời cơ, thời cơ khiến họ Chu vạn kiếp bất phục. Họ Chu dựa vào việc tống tù oan, chia bè kết cánh đấu đá để quật khởi, báo ứng của gia tộc mới chỉ bắt đầu. Mùng Một tháng Mười Một, hoàng trưởng tử kế vị, lấy niên hiệu là Sở Hiếu Đế. Hoàng trưởng tử sáu tuổi trải qua đủ loại trắc trở do xuất thân của đằng ngoại thấp kém, từng bị Chu Thiền mắng là con của kỹ nữ, cuối cùng lại trở thành hoàng đế thứ năm của Đại Sở, bước lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn. Tân đế đăng cơ, khởi đầu cho một vòng tranh đấu khác trong triều. Sau khi thuyên chuyển quyền lực chỉ huy cấm quân kết thúc, Từ Mục Viễn và Phương Ngọc Lương nhen nhóm kế hoạch trả thù gia tộc họ Chu. Sở Hiếu Đế đăng cơ, Chu hoàng hậu được tôn là Chu thái hậu, mẹ đẻ được tôn là Tào thái phi, tất cả các phi tần còn lại tuẫn táng theo Văn Đế. Năm phi tần trong hậu cung của Văn Đế toàn là những người có quan hệ huyết thống với gia tộc họ Chu, Chu Thiền nhận được tin tức, vội vàng vào cung cứu nguy nhưng lại chỉ nhìn thấy năm thi thể. Đến lúc này, hai bên hoàn toàn trở mặt, triều đình nổi lên gió tanh mưa máu. Ngày trước còn có Văn Đế chống lưng cho họ Chu, hiện giờ Hiếu Đế không hề giấu giếm thái độ chán ghét của mình với Chu Thiền, mỗi khi trong triều có tranh chấp về chính lệnh, Hiếu Đế chỉ mở miệng nói đúng một câu "đế sư làm chủ", thể hiện sự thân mật và tin cậy tuyệt đối. Từ năm ba tuổi Hiếu Đế đã được Triệu Hằng Phủ đón về phủ nuôi dưỡng, tới Triệu phủ hai mẹ con Hiếu Đế mới thực sự kết thúc cuộc sống lo lắng bất an, ăn bữa nay lo bữa mai nên đương nhiên cực kỳ thân thiết với Triệu Hằng Phủ, thậm chí là gia tộc họ Triệu. Có phần ân tình này, dĩ nhiên họ Triệu trỗi dậy. Phe đế sư do Triệu Hằng Phủ làm đại diện lớn mạnh nhanh chóng, mặt khác còn bắt tay với họ Phương và họ Từ, cả hai phe phái lớn cùng đối địch với họ Chu. Dưới tình thế đó, muốn duy trì quyền lực thì Chu Thiền càng phải cần nhiều bạc hơn, từ sau khi họ Chu tiếp quản núi bảo vật, cứ đầu mùa đông năm này và đầu mùa hè năm sau bọn họ sẽ vận chuyển một lô bạc ra khỏi núi. Hiện giờ đang là lúc Chu Thiền cần tiêu nhiều bạc nhất, Lưu Trạm sao có thể để lão như ý? Từ lâu hắn đã cho người thăm dò nhân số và con đường vận chuyển bạc của họ Chu, lần này hắn phái một ngàn binh lính cải trang thành dân tị nạn mai phục sẵn, cướp bạc đi một cách cực kỳ nhẹ nhàng. "Cái gì!? Bạc bị lưu dân cướp!?" Chu Tùy chỉ cảm thấy đại não trống rỗng. Phó tướng cũng đau hết cả đầu, "Tiên đế băng hà đột ngột, kinh thành ngập trong phong ba, đang là lúc cần nhiều bạc nhất, nếu để đại thừa tướng biết thì..." "Giờ là lúc nói chuyện đó sao!? Còn không mau phái binh đuổi theo!?" Đôi con ngươi của Chu Tùy chăng đầy tơ máu. Sắc mặt của phó tướng khó xử, "Binh lính của chúng ta không thể đặt chân vào địa giới Tấn Dương, chỉ cần chúng ta tới gần, bọn quân Tề Vân cứ như chó điên, xông ra đuổi đi hết." Phó tướng suy sụp, binh lính của họ không được vào Tấn Dương, nếu không thì sao có thể làm mất bạc? "Người của chúng ta đều cải trang thành thương đội vận chuyển lương thực, trên đường nhiều thương đội như thế, sao lại cố tình chỉ cướp của chúng ta? Chuyện này rõ ràng là một âm mưu, ta thấy đây chắc chắn là quỷ kế của Lưu Trạm, có lần một thì sẽ có lần hai. Tiêu rồi, chúng ta tiêu đời rồi!" Hai người đều là gia thần của họ Chu, nhiệm vụ của bọn họ khi ở lại Bắc Cương chính là thay Chu Thiền bảo vệ núi bảo vật, bây giờ rốt cuộc Lưu Trạm cũng tìm cách ra tay với núi bảo vật, hai người không dám tưởng tượng nếu làm mất núi bảo vật thì Chu Thiền sẽ trừng phạt gia quyến của bọn họ như thế nào. Thực ra trong lòng Chu Tùy cũng biết rõ từ lâu, núi bảo vật thuộc địa giới núi Tề Vân, gã lại ở tận Cấp Dương Quan xa xôi như thế thì canh giữ kiểu gì? Lưu Trạm chiếm cứ hết ba huyện của bình nguyên Thương Hà, phạm vi thế lực kéo dài từ núi Tề Vân đến ven bờ sông Hoàng, quân bắc ở Cấp Dương Quan gần như bị quân Tề Vân cô lập ở một góc biên thùy. Quân bắc tiến không được lùi không xong, chỉ có thể co đầu rụt cổ ở yên trong Cấp Dương Quan, trải qua từng tháng ngày sống lo lắng. Một tháng sau, đợt rét đậm của Bắc Cương đúng hạn ập đến. Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm nhanh nhẹn thu xếp xong xuôi mọi sự vụ từ trên xuống dưới để kịp về nhà trước khi tuyết lớn phong núi đổ xuống. Năm nay lão phu nhân đổ bệnh mấy lần, sức khỏe không còn như lúc trước, Lưu Học Uyên gửi thư cho Lưu Trạm từ sớm, gọi hắn về nhà ăn Tết. Hai người trở về phủ đệ tướng quân, việc cần làm đầu tiên là đến hỏi thăm lão phu nhân, tinh thần của bà cụ thoạt nhìn không tồi nhưng gầy đi rất nhiều. Nhà họ Lưu trải qua bao thăng trầm, hiện tại ở Bắc Cương uy chấn một phương, Lưu phủ ở trấn Thương Vân không hề thua kém Lưu phủ ở kinh thành năm đó, lão phu nhân cảm thấy mỹ mãn nên không còn mong muốn nào khác, chỉ hy vọng mỗi năm Tết Âm cả nhà đoàn tụ, con cháu vui vẻ bình an. Lưu Trạm, người duy nhất sống ở ngoài cũng trở về, lão phu nhân vô cùng cao hứng. Thỉnh an lão phu nhân xong, Tống Phượng Lâm về Tống phủ ở cách vách, Lưu Trạm thì ngồi trò chuyện ở phòng khách với trưởng bối nhà mình. Lưu Học Uyên vui vẻ nói: "Lão phu nhân chọn ngày rồi, ngày năm tháng Chín sang năm sẽ tổ chức lễ thành hôn cho Tông Nhi và Hi Nhi." Lưu Trạm hơi bất ngờ, "Sang năm Tông Nhi vẫn chưa tròn mười lăm mà cha?" "Mười lăm là lớn rồi, năm đó thúc khai trai khi mới mười ba." Lưu Học Dật cười ha ha. Lưu Học Uyên suýt chút nữa sặc nước trà, "Nhị đệ!" Lưu Học Lễ cười giải thích: "Cha con và Tống giáo tập sốt ruột, muốn thành thân sớm một chút để bế cháu." Năm nay nhà họ Lưu có chuyện vui liên tục, thứ nhất là vợ của Lưu Minh Triệt, Tiểu Triệu thị sinh hạ trưởng tôn, đây là đứa cháu nhỏ đầu tiên mà nhà họ Lưu có từ khi đến núi Tề Vân. Tiếp theo là hồi đầu thu Lưu Minh Đạm cũng thành hôn, giờ vợ đang mang thai, sang năm lại có thêm cháu nhỏ ra đời. Con gái út của Lưu Học Dật là Lưu Duyệt Lam cũng tới tuổi bàn chuyện cưới hỏi, có vết xe đổ của Lưu Duyệt Hinh, lần này Lưu Học Dật không dám cho cô bé tiếp xúc với ai cả. Lưu Học Dật tính chọn một người rể hiền ở thư viện Vân Trung, nghe đâu cũng có cái tên ưng mắt rồi, nếu thuận lợi thì sang năm cũng sẽ thành hôn. Mấy đứa trẻ năm đó đều đã lập gia đình và trở thành cha mẹ, Lưu Trạm thầm cảm thán, vậy mà cũng bất tri bất giác trôi qua mười lăm năm rồi. Tới mùng Một tháng Giêng, niên hiệu của Đại Sở đổi thành Tuyên Hòa. Sở Hiếu Đế chính thức tôn Triệu Hằng Phủ làm đế sư, Triệu Hằng Phủ làm đế sư hai triều, thanh danh và uy vọng đạt tới cực đỉnh. Ngày mười tháng Giêng âm lịch, đại tư đồ Triệu Hằng Phủ gián ngôn, khuyên tân đế đại xá thiên hạ, trong danh sách không chỉ có nhị hoàng tử và tứ hoàng tử của Tuyên Đế mà còn có cả nhà Lưu Đồng Hòa và vô số quan viên khác. Trên danh sách chủ yếu là nạn nhân của bè cánh họ Chu năm đó. "Trăm triệu lần không được! Đó đều là loạn thần tặc tử, há có thể dễ dàng đặc xá!?" Chu Thiền luống cuống, nói không lựa lời, chỉ tay vào Triệu Hằng Phủ chất vấn, "Đế sư, ông đang rắp tâm làm gì!?" Triệu Hằng Phủ cầm triều bản trên tay, mắt nhìn thẳng. Triệu Cát Chương thăng nhiệm lên vị trí Hình bộ thượng thư bước ra khỏi hàng: "Hồi bẩm đại thừa tướng, Hình bộ đã điều tra rõ ràng, danh sách quan viên đặc xá toàn là những người bị bỏ tù oan năm Hoành Trị." "Bỏ tù oan ở đâu ra!? Những quan viên đó đều do Tuyên Đế đích thân phê thánh chỉ định tội!" Chu Thiền nghiến răng nghiến lợi. "Hình bộ đã phúc thẩm toàn bộ những hồ sơ năm đó, phát hiện đại đa số án kiện đều không đủ chứng cứ, chủ yếu là tra tấn để định tội." Triệu Cát Chương bình tĩnh trần thuật lại. "Giống như án kiện của gia tộc họ Tống năm đó, trong bản án không có bất kỳ chứng cứ gì, người gọi là nhân chứng cũng chỉ là khẩu cung lấy từ tin đồn, hạ quan đã cho người tróc nã để phúc thẩm, chỉ hơi dọa dẫm một chút liền khai hết tất cả ra." Triệu Cát Chương ngẩng đầu ưỡn ngực, "Án oan tương tự nhiều không kể xiết, thật sự vô cùng hoang đường, vi thần khẩn cầu bệ hạ sửa những vụ oan sai, trả lại cho cựu thần tiền triều hai chữ trong sạch." Các đại thần cũng sôi nổi quỳ xuống, "Khẩn cầu bệ hạ sửa những vụ oan sai, trả lại cho cựu thần tiền triều hai chữ trong sạch." Năm đó họ Chu dùng nhiều thủ đoạn cực kỳ thâm độc để tấn công phe cánh bất đồng chính kiến, thâu tóm quyền lực trong triều, những đại thần bị liên lụy hoặc là bị cách chức hoặc là bị xét nhà lưu đày, kết mối thù truyền kiếp với họ Chu. Sửa lại án oan sai quy mô lớn là tai họa đối với họ Chu, không chỉ họ Chu mà còn có vây cánh của họ Chu tham gia vào, bất luận thế nào cũng phải ngăn chặn việc này. Nhất thời trên triều chia thành hai phe đối chọi nhau gay gắt, mắng qua mắng lại gần hết buổi sáng. Tiểu hoàng đế vừa đói vừa buồn tiểu, bắt đầu ngọ nguậy, nói thế nào cũng muốn rời đi, Chu Thiền thấy thế nhân cơ hội hô bãi triều, việc này chỉ có thể để sang ngày mai bàn tiếp. Trở lại phủ đại thừa tướng, Chu Thiền phát tiết một lúc lâu, đám vây cánh bên dưới cúi đầu im re. Phái Công Ly đang nhậm chức Hộ bộ tả thừa lặng lẽ lùi ra sau cùng nhất, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, Chu Thiền trong mắt y lúc này rất giống một con hổ tuy tuổi già sức yếu nhưng đang nổi điên. "Người đâu? Kéo thân thích của Chu Tùy ra ngoài đánh hai mươi gậy cho lão phu!" Chu Thiền nổi trận lôi đình, "Làm mất bạc hại lão phu chịu yếu thế trên triều, tội này phải do thân thích của Chu Tùy chịu thay!" Phái Công Ly giật mình kinh hãi. Chu Tùy là gia nô của gia tộc họ Chu, nhiều thế hệ hầu hạ họ Chu, cả nhà bọn họ đang sống trong phủ đại thừa tướng, Chu Thiền hạ lệnh bắt người, chẳng mấy chốc mà năm người cha mẹ vợ con của Chu Tùy bị áp giải đến. Thị vệ vung quân côn chấp hình không chút lưu tình nào, tiếng thét chói tai và khóc lóc cầu xin tha ầm ĩ trong sân. Chu Thiền điên rồi! Phái Công Ly cúi đầu cắn răng, Chu Tùy đang cầm trong tay quân bắc mà! Sao Chu Thiền có thể đánh thân thích của gã!? Phái Công Ly đặt tay lên ngực tự hỏi, một gia tộc họ Chu như vậy thì liệu còn đi thêm được bao xa? Họ Chu gây dựng chỗ đứng từ trong thù hận, bên dưới tán ô quyền lực là vô số điểm đen, sửa án oan sai mới chỉ là khởi đầu mà thôi, họ Chu hoàn toàn không thể trụ nổi nếu bị tra xét kỹ lưỡng. Hồi Văn Đế còn sống, có Văn Đế làm chỗ dựa nên chẳng kẻ nào dám động vào họ Chu, hiện giờ Văn Đế không còn, họ Chu chỉ là một tòa tháp cao bị gãy cột trụ, đổ sập chỉ là vấn đề thời gian. Dần dần ở ngoài sân không còn tiếng động nào nữa. "Đại thừa tướng!" Quản gia hoảng hốt chạy vào, "Chuyện... chuyện đó..." "Có gì thì nói!" Chu Thiền hét to. "Hai đứa con trai và con gái của thượng tướng quân bị đánh mấy côn thì ngưng thở... sợ là... sợ là chết rồi..." Chu Thiền ngây ngẩn, đám cấp dưới cũng ngây ngẩn, sắc mặt của Phái Công Ly tái mét, y chạy hai ba bước lao ra ngoài. Chỉ thấy trên mặt và miệng đôi long phượng thai mười tuổi của Chu Tùy đầy máu. "Mau đi gọi đại phu!" Da đầu của Phái Công Ly co giật, nếu Chu Tùy biết Chu Thiền đánh chết hai đứa con của gã thì... toàn thân Phái Công Ly rét run. Quản gia chạy đi kêu đại phu, Phái Công Ly chất vấn mấy tên thị vệ chấp hành phạt, "Sao các ngươi lại mạnh tay như thế!?" Mấy người kia cũng hoảng sợ, vội quỳ xuống dập đầu, "Là quản gia nói chúng tiểu nhân không cần nương tay, chúng tiểu nhân cứ tưởng đó là ý của đại thừa tướng." Phái Công Ly lảo đảo lui về sau một bước, lập tức hiểu ra rằng quản gia muốn báo thù riêng. Cùng là gia nô của họ Chu, Chu Tùy làm thượng tướng quân còn con trai của quản gia chỉ là quản sự trong phủ, đương nhiên trong lòng quản gia có đố kỵ. Chu Thiền đi ra nhìn thấy, sắc mặt cực kỳ khó coi, giận dữ quát: "Kéo xuống hết đi, đừng có chết ở trong sân nhà lão phu!" Đối với Chu Thiền, dù Chu Tùy làm quan lớn thì cũng chỉ là gia nô của họ Chu, một tên gia nô mà thôi. Đúng lúc này, mẹ già của Chu Tùy khàn giọng kêu lên: "Đại thừa tướng, con trai của ta ở Bắc Cương bán mạng cho ông, sao ông có thể đối xử với nhà bọn ta như vậy!?" Cha mẹ và vợ của Chu Tùy lâm vào trạng thái điên cuồng. Phái Công Ly chứng kiến tất cả, chịu chấn động cực lớn, y khẽ khàng lui từng bước về sau, cho đến khi lui ra khỏi đám người. Giờ khắc này trong đầu Phái Công Ly chỉ có một suy nghĩ, phải tự bảo vệ mình! Nhất định phải tự bảo vệ mình!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]