Tin tức binh doanh Sầm Châu được nhận một lượng chiến mã không nhỏ nhanh chóng lan truyền khắp trong quân, theo quy định thì tất cả phải nộp lên cho đại tướng quân, sau đó lại từ trên chỗ đại tướng quân phân chia xuống.
Nếu là ngày trước, Lưu Trạm chắc chắn sẽ chết chìm trong nước bọt của chư tướng nhưng bây giờ thì chẳng có ai dám thắc mắc chuyện chiến mã cả.
Giấy không thể gói được lửa, chuyện đại tướng quân trong lúc lâm trận đã ra lệnh chia quân hãm hại Duệ Vương, đẩy Duệ Vương vào tình thế nguy nan cũng đã truyền khắp trong quân.
Mối quan hệ giữa đại tướng quân và Duệ Vương giờ đây đúng là vô cùng vi diệu, không ai dám ngoi đầu lên làm dê thế tội vào thời điểm này, làm việc không chu toàn có khi còn bị giận chó đánh mèo.
Mấy ngày sau cuối cùng Lưu Trạm cũng đã có thể ngồi dậy nhưng Mã thái y vẫn cấm hắn làm những động tác mạnh, miệng vết thương vừa kết vảy rất yếu ớt, ngộ nhỡ lại bị rách ra chảy máu thì không biết sẽ dẫn đến hậu quả gì.
Sau giờ Ngọ, Duệ Vương đột nhiên tới thăm, Tống Phượng Lâm nhận được tin vội vàng tránh mặt, trước đây y và Duệ Vương từng có vài lần gặp nhau trong cung, nếu chạm mặt nhau sợ rằng sẽ bị nhận ra.
Lưu Trạm nằm trên giường tỏ vẻ bất ngờ, muốn xuống giường hành lễ thì bị Duệ Vương giơ tay cản lại: “Bổn vương ghé qua xem thử tình hình của ngươi thế nào, miễn lễ tiết đi.”
Hoàng Ngọ Thời bưng ghế đến cho Duệ Vương ngồi, lại dâng thêm trà nóng.
“Hửm? Trà này pha rất ngon.” Duệ Vương hứng thú uống thêm hai hớp.
Trước khi Duệ Vương tới Tống Phượng Lâm vừa nấu xong một ấm trà, Lưu Trạm đương nhiên sẽ không chủ động đề cập tới Tống Phượng Lâm: “Khởi bẩm Duệ Vương, thuộc hạ phái người tới bình đỉnh Phù Dung dọn dẹp chiến trường, mang về được một lượng chiến mã của quân Yến, đang muốn xin chỉ thị của điện hạ.”
“Ngươi giữ đi.” Duệ Vương phất tay, nhớ ra gì đó nên nói tiếp: “Ta đã nói với đại tướng quân là muốn đề bạt ngươi vào vị trí tướng quân du kích, vốn định để ngươi trực tiếp lấp vào chỗ trống của Âu Dương Kiệt nhưng kinh nghiệm của ngươi vẫn còn quá ít, đại tướng quân sợ ngươi không thể thu phục quân tâm nên không đồng ý.”
Nói tới đây Duệ Vương lại bực mình: “Ngươi cứu ta đồng nghĩa với việc lập công lớn, giả sử trình báo lên phụ hoàng chắc chắn sẽ được ban thưởng hậu hĩnh, nhưng chuyện này bổn vương lại không thể báo lại với triều đình, đành để ngươi chịu thiệt thòi.”
Nhằm giữ gìn thanh danh cho Chu Thiền, bảo vệ địa vị của gia tộc họ Chu đồng thời cũng là tự bảo vệ mình, bất kể nhìn ở góc độ nào đi nữa, Duệ Vương chỉ có thể nhẫn nhịn đè chuyện này xuống.
Thực ra Lưu Trạm cũng đoán được trước rồi.
Lưu Trạm vội nói: “Thuộc hạ không thiệt thòi, điện hạ nói đúng, dù sao đại tướng quân cũng là cữu cữu của điện hạ, nhỡ đâu chia quân cũng vì bất đắc dĩ hoặc có nội tình khác.”
Duệ Vương lắc đầu, sắc mặt không vui: “Chuyện này không cần nói thêm nữa, trong lòng bổn vương tự hiểu rõ.”
Duệ Vương vĩnh viễn không quên được cảnh tượng Chu Thiền đột nhiên ra lệnh chia quân bỏ mình lại, đồng thời Duệ Vương cũng không quên được cảnh tượng Lưu Trạm mặc bộ áo giáp bạc giả trang thành mình, ở lại kiềm chân quân Yến.
Gã vĩnh viễn không quên được cảm giác bất lực sâu sắc lúc đó, tuy Duệ Vương còn khá trẻ, ăn chơi trác táng nhưng không phải kẻ ngốc, trải qua sự việc lần này Duệ Vương đã khắc sâu thêm nhận thức về quyền lực.
Duệ Vương nói tiếp: “Theo quy định, dưới trướng của tướng quân du kích có ít nhất hai vạn binh mã, bổn vương cho phép ngươi không giới hạn nhân số binh lính, ngươi phải nhanh chóng lớn mạnh, nhanh chóng trở thành thân binh mà bổn vương có thể điều động.”
Lưu Trạm cố gắng bò dậy, ôm quyền nghiêm mặt nói: “Thuộc hạ lĩnh mệnh!”
Thứ Duệ Vương cho chính là thứ mà Lưu Trạm cần nhất lúc này. Trung lang tướng và tướng quân du kích dù chỉ hơn kém nhau một phẩm cấp nhưng tướng quân du kích có thể tự xưng là tướng quân, quyền lực trong tay cũng tự do và lớn hơn trung lang tướng rất nhiều.
Trung lang tướng cùng lắm chỉ có thể được xem như là phó tướng, tướng quân du kích thì lại là một tướng quân có thể hành quân độc lập.
Dưới trướng của tướng quân du kích có thể thiết lập một hệ thống tướng lĩnh riêng, binh doanh có ít nhất hai vạn người, lượng quan binh cần bố trí đương nhiên vô cùng khổng lồ.
Duệ Vương vừa đi, tin tức Lưu Trạm được thăng lên chức tướng quân du kích nhanh chóng lan truyền.
Đám Tào Tráng mừng như điên, cảnh tượng nhảy múa hỗn loạn ra sao khỏi phải nói, sống lưng của nhóm thân vệ xuất thân từ huyện Võ Nguyên hay đi cùng Lưu Trạm dựng lên thẳng tắp.
Số lượng thân vệ còn lại khoảng hơn tám trăm người, mất khoảng hơn một trăm người, ngay từ đầu bọn họ đã là quan binh dự bị, cơ bản có thể xác định những người mà Lưu Trạm đề bạt lên làm quan binh mới sẽ nằm trong con số này.
Tống Phượng Lâm vén mành bước vào doanh trướng. Lưu Trạm ngồi dựa lưng vào đầu giường, thân trên trần trụi, đang vươn tay vươn chân hoạt động gân cốt, nằm quá lâu khiến hắn có cảm giác các khớp xương trên người mình bị rỉ sét hết.
Trải qua phong ba vừa rồi Lưu Trạm bị gầy đi một vòng nhưng may là nền tảng thể chất của hắn rất tốt, cơ bắp trên người hầu như không ảnh hưởng gì, sau khi vết thương bình phục, ăn nhiều vào là sẽ trở về bình thường như trước.
“Chúc mừng Lưu đại nhân được thăng lên chức tướng quân du kích.” Tống Phượng Lâm mỉm cười trêu chọc.
Lưu Trạm cũng cười đáp lại, dang hai tay ra: “Vậy phu nhân có muốn nhào vào ngực vi phu không?”
Tống Phượng Lâm trừng hắn một cái. Sau khi vết thương kết vảy Lưu Trạm bắt đầu không an phận, rất thích động tay động chân, Tống Phượng Lâm hiểu rõ bản chất của hắn quá rồi, nếu cứ mặc hắn làm loạn thì sớm muộn gì miệng vết thương cũng lại rách toạc ra.
“Ta nhờ thân vệ đun một ít nước ấm, lát nữa sẽ gội đầu lau người cho huynh, dù sao cũng không thể nhận thưởng trong lúc toàn thân bốc mùi được.”
Lưu Trạm chớp mắt, ngửi ngửi trên người mình: “Ta hôi lắm à? Vậy sao buổi tối đệ còn bằng lòng nằm ngủ chung với ta?”
Tống Phượng Lâm không nói gì, quay đi chỗ khác tự rót cho mình một chén trà.
Ánh mắt Lưu Trạm ngoan cố đuổi theo hình bóng của y: “Lúc ngủ đệ ôm ta rất chặt, cũng thích rúc mặt vào cổ ta.”
“...” Suýt chút nữa Tống Phượng Lâm bị sặc trà, hai vành tai đỏ bừng.
Lưu Trạm còn định trêu tiếp thì đúng lúc này Hoàng Ngọ Thời chỉ huy binh lính bưng tới hai thùng nước ấm, có cả một ít bồ kết.
“Tống tiên sinh, có cần ta ở lại hỗ trợ không?” Hoàng Ngọ Thời hỏi.
Tống Phượng Lâm đáp: “Không cần, đệ phái người canh giữ bên ngoài, đừng cho ai tự ý xông vào là được.”
Hoàng Ngọ Thời lĩnh mệnh lui xuống.
Sau giờ Ngọ, binh doanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có ở nơi xa xôi nào đó thỉnh thoảng truyền tới tiếng binh lính đang huấn luyện.
Lưu Trạm nằm lệch đi để đầu ở mép giường, Tống Phượng Lâm một tay giữ một tay gội đầu cho hắn.
Thời cổ đại có quan niệm cơ thể là của cha mẹ nên không thể tùy tiện cắt tóc, Lưu Trạm lại không chấp nhất với điều này, chỉ cần tóc hơi quá dài một chút là dùng đao cắt bớt đi, bởi vậy búi tóc của hắn sau khi cởi ra cũng chỉ dài hơn bả vai một chút, gội rất nhanh và dễ dàng.
“Ta có tài đức gì mà lại được Tống tiên sinh tự tay gội đầu cho nhỉ?” Lưu Trạm cảm thán.
Tống Phượng Lâm úp khăn lên mặt hắn, dừng mấy giây rồi mới di khăn giúp hắn lau mặt, ý nói muốn hắn ngậm miệng được thể hiện rất rõ ràng.
“Ha ha...” Lưu Trạm phì cười, ngay sau đó đầu tóc bị vò rối tung như ổ gà.
Gội xong đầu, Lưu Trạm ngồi dựa lưng vào đầu giường để Tống Phượng Lâm lau người cho mình. Tống Phượng Lâm thay hắn lau sạch sẽ phần thân trên, phần thân dưới định để hắn tự lau.
Nói thế nào Lưu Trạm cũng không chịu làm, còn đĩnh đạc tháo dây quần, mở rộng hai chân, ở giữa đã dựng sẵn một cái “lều” khả nghi.
Tống Phượng Lâm tức giận, nghiến răng hỏi: “Rốt cuộc thì trong đầu huynh nghĩ cái gì cả ngày thế hả!?”
“Nghĩ về đệ.” Lưu Trạm đáp rất dứt khoát, thậm chí còn không thèm xấu hổ đòi hỏi: “Giúp ta cái đi.”
“Không!” Tống Phượng Lâm lùi về sau một bước nhưng vẫn chậm, bị Lưu Trạm giữ tay kéo vào lòng.
“Mã thái y nói huynh...” Một nụ hôn nóng bỏng hạ xuống ngay sau đó làm Tống Phượng Lâm hít thở khó khăn.
Bàn tay to lớn đầy vết chai của Lưu Trạm phủ lên bàn tay trắng nõn thon dài của Tống Phượng Lâm.
“Được chưa...” Không biết qua bao lâu, Tống Phượng Lâm chỉ cảm thấy hai tay mình mỏi nhừ.
Lưu Trạm hôn lên cổ y, vừa liếm vừa cắn: “Chưa, chưa xong...”
Ngày hôm nay Tống Phượng Lâm còn định viết nốt mấy phần công văn để thân vệ mang về huyện Võ Nguyên, kết quả tay đau xót cầm bút run rẩy không vững, chữ viết ra loằng ngoằng không đọc nổi, cuối cùng đành phải từ bỏ.
Ba ngày sau, phó tướng dưới trướng đại tướng quân tự mình mang công văn nhậm chức và ấn tín của tướng quân du kích tới cho Lưu Trạm, bên cạnh đó còn có hai bộ quan phục màu xanh đen.
Lưu Trạm ngồi trên ghế thái sư thưởng thức ấn tín to bằng nắm tay, Đại Sở trọng văn khinh võ, từ khi dựng nước cố ý hạ phẩm cấp quan võ xuống một bậc.
Bởi vậy dù tướng quân du kích đã là danh hiệu tướng quân nhưng chỉ là quan ngũ phẩm mà thôi, Lưu Trạm cũng không để bụng chuyện này.
Điều Lưu Trạm sầu lo nhất chính là Duệ Vương cho phép không giới hạn nhân số binh lính mà hắn có thể dẫn theo nhưng lại rất khó kiếm thêm lính mới, mấy năm gần đây Bắc Cương liên tục phải trưng binh, giờ có cho hắn đi cướp thì cũng không bới ra đủ được hai vạn lính.
Triều đình tuy nhận lời sẽ trưng binh ở Trung Nguyên để cho Bắc Cương thêm binh lính nhưng mà hơn nửa năm trôi qua chả thấy có động tĩnh gì.
Lần này đại chiến quân bắc ở Cấp Dương Quan lại mất thêm kha khá người, Lưu Trạm nhậm chức tướng quân du kích, dưới trướng kiêm thêm cả binh doanh Đại Châu, cộng thêm binh doanh Sầm Châu, số lượng tổng cộng giỏi lắm chỉ được hơn một vạn người một chút.
Chưa kể ở binh doanh Đại Châu cũng đang tồn tại rất nhiều vấn đề, trước đây thuộc dưới trướng của Âu Dương Kiệt, sau khi Âu Dương Kiệt hy sinh đã bị chia cắt thành ba doanh nhỏ.
Kết cấu của quân bắc hiện giờ là: tướng quân tiên phong dưới trướng đại tướng quân Chu Thiền một bậc chỉ có duy nhất Từ Mục Viễn, xuống dưới một bậc nữa có hai tướng quân trấn quân, một là Trương Thái Ninh, hai là gia thần của đại tướng quân – Chu Tùy, tướng quân du kích cũng lại chỉ có một mình Lưu Trạm.
Sở dĩ ngoại trừ Lưu Trạm thì còn có bốn tướng quân du kích khác nhưng trận đại chiến đầu tiên ở Cấp Dương Quan lấy tướng quân du kích làm tiên phong nên toàn bộ bốn người đã hi sinh cho đất nước.
Còn làm trung lang tướng phó tướng thì có vài cái tên nữa, ví dụ như Triệu Ngọ Quang vẫn hay khắc khẩu với Lưu Trạm cũng là trung lang tướng.
Nói đi cũng phải nói lại, trung lang tướng thống lĩnh binh doanh Đại Châu chính là con rể dòng chính của gia tộc họ Phương, người này chắc chắn không thể dùng, cho dù đối phương có chủ động quy thuận thì cũng không thể tin được, còn phải tìm cớ đuổi đi, quan binh trên dưới binh doanh Đại Châu phải sàng lọc lựa chọn lại một lượt.
Còn có không ít vị trí trống cần người thích hợp lấp vào, ví dụ như thiếu hai phó tướng, một cho Tào Tráng, một cho Lý Tiểu Liên – người đang trông coi đại bản doanh Sầm Châu.
Còn có Tào Minh, Lưu Trạm cũng muốn gọi Tào Minh về bên mình để rèn luyện, không thể bỏ mặc lãng phí một hạt giống tốt như vậy, và rất nhiều cái tên khác cần liệt kê.
Các huynh đệ đi theo Lưu Trạm từ khi còn nhỏ, cùng nhau lớn lên, có lẽ hầu hết đều chưa đủ thành thục và còn nhiều khuyết điểm nhưng bọn họ trung thành và ham học hỏi, đấy chính là những bản chất mà Lưu Trạm coi trọng nhất.
So tài võ nghệ, đám Tào Tráng là những tay đấu đơn xuất sắc nhất, bọn họ chỉ thiếu kinh nghiệm dẫn binh đánh giặc mà thôi.
Thực ra người mà Lưu Trạm muốn mang theo bên cạnh nhất chính là Tống Phượng Lâm, không phải bởi vì mối quan hệ âm thầm của bọn họ mà là vì Tống Phượng Lâm rất thông minh, mưu lược, có nhiều thời điểm y khiến Lưu Trạm tự cảm thấy bản thân mình thua kém.
Lưu Trạm biết rõ trong quân của mình thiếu một vị trí quân sư, vốn dĩ hắn nhìn trúng Phái Công Ly, tuy nhiều tật xấu nhưng vẫn đủ dùng.
Tuy nhiên nhiều ngày qua Tống Phượng Lâm tạm thay Lưu Trạm xử lý sự vụ trong quân, một bàn tay làm việc thập toàn thập mỹ không chút khuyết điểm xuất hiện làm Lưu Trạm gai mắt cái tên Phái Công Ly cả ngày xù lông âm dương quái khí kia.
Càng quan trọng hơn là Tống Phượng Lâm có thể dạy những tên đàn ông cao to thô kệch đầu óc đơn giản kia học cách động não.
Lưu Trạm càng nghĩ càng tập trung, một vài mầm non mà hắn coi trọng sẽ xếp hết vào sáu huyện Sầm Châu, muốn triệu tập mang theo ai thì phải sắp xếp người khác vào những vị trí trống ra, chưa kể công trình xây dựng ở dãy Dã Tùng để ai quản lý bây giờ?
Lưu Trạm bưng lên uống cạn trong một hơi, Tống Phượng Lâm quay người định đi thì đột nhiên bị đối phương kéo vào trong ngực, hắn gác cằm lên vai Tống Phượng Lâm, mềm giọng nói: “Phượng Lâm, đệ đừng đi, ở lại doanh thay ta làm chủ sự được không?”
Tống Phượng Lâm tiếc nuối đáp: “Công trình ở dãy Dã Tùng cũng cần ta.”
Lưu Trạm tuyệt vọng lẩm bẩm: “Danh sách quan binh ta nghĩ một lúc mà đau hết cả đầu, có quá nhiều chuyện phải lo liệu, một mình ta làm khéo bận điên lên mất.”
Đám Tào Tráng suy cho cùng cũng không có hiểu biết gì, mỗi lần thăng quan là một lần học hỏi, mà chức quan của Lưu Trạm lại thăng quá nhanh, các huynh đệ có liên quan ở bên dưới cũng bị kéo theo, chả khác gì trâu bắt chó đi cày.
Nếu cứ mặc kệ thì sớm muộn gì trong quân cũng xuất hiện rất nhiều vấn đề, nghĩ đến đây Tống Phượng Lâm bất giác cảm thấy thật sự đau đầu.
“Danh sách quan binh dưới trướng, huynh có khung sườn sơ bộ chưa?” Tống Phượng Lâm hỏi.
Lưu Trạm lắc đầu, ngoại trừ mấy cái tên cầm đầu như Tào Tráng ra thì những người khác dù đặt vào vị trí nào cũng cảm thấy thiêu thiếu chút gì đó làm Lưu Trạm rối rắm hết cả lên.
Tống Phượng Lâm đứng dậy bước ra bàn: “Huynh nhìn trúng ai thì đọc tên cho ta, ta thử liệt kê rồi sắp xếp cho huynh tham khảo.”
Hai người bàn bạc cả một ngày, cuối cùng cũng chốt được danh sách đại khái, đa số quan binh ở sáu huyện Sầm Châu đều được gọi về đại doanh quân bắc, chỗ trống ra chọn lựa trong số tám trăm thân vệ của Lưu Trạm bổ sung vào.
Tống Phượng Lâm cẩn thận suy tính, bây giờ Lưu Trạm vừa mới nhậm chức tướng quân du kích, lại vừa trải qua một trận đại chiến, trong doanh có rất nhiều việc cần làm, y rời đi vào lúc này đúng thật là không ổn lắm.
Y có thể ở lại thêm một khoảng thời gian nữa, đợi cho vết thương của Lưu Trạm hoàn toàn bình phục rồi rời đi cũng chưa muộn, còn công trình ở dãy Dã Tùng tạm thời đành để Lữ Thụ Sinh và Văn Thanh Sơn giám sát thay vậy.
“Đợi vết thương khỏi hẳn ta cũng muốn trở về một chuyến, tiện thể đưa đệ về luôn.” Lưu Trạm cũng muốn về nhìn xem tiến độ xây dựng ở dãy Dã Tùng thế nào rồi, miệng vết thương của hắn đã kết được một tầng vảy dày, nhiều nhất khoảng nửa tháng nữa là lành lặn hoàn toàn.
Trong khoảng thời gian này Lưu Trạm phải lo liệu thỏa đáng rất nhiều chuyện. Một là nộp danh sách chính thức quan binh dưới trướng lên cho Duệ Vương phê chuẩn, sau khi Duệ Vương thông qua, bên phía đại tướng quân chỉ cần trình báo ngang sân khấu mà thôi.
Hai là Lưu Trạm muốn đích thân đến chỗ đại tướng quân báo cáo công việc, dù sao đại tướng quân cũng là quan trên của hắn, về tình về lý đều nên tới bái kiến đại tướng quân.
Sau khi vết thương của Lưu Trạm tốt lên khoảng bảy tám phần, hắn ngồi xe ngựa tới chỗ Chu Thiền, có đám Tào Tráng đi cùng hai bên trái phải.
Phủ đại tướng quân.
“Mạt tướng bái kiến đại tướng quân.” Lưu Trạm ôm quyền, quỳ một gối xuống.
Chu Thiền ngồi ở bên trên uống trà, mặc một bộ trường sam có tay áo rộng bằng tơ lụa, thoạt nhìn có vài phần phong tư nho tướng, nếu chỉ xét bề ngoài thôi thì dáng vẻ của Chu Thiền mang lại cảm giác ôn hòa hiền hậu như một bức tượng đất Bồ Tát vậy.
Một khuôn mặt của người tốt nhưng trong mắt Lưu Trạm, Chu Thiền không khác gì một con hồ ly mang lớp mặt nạ tươi cười, trong ngoài bất nhất.
Lưu Trạm quỳ khoảng tầm thời gian uống hết hai chung trà, quỳ đến khi vết thương hơi nhói lên, Chu Thiền nhìn thấy trên trán hắn rỉ ra mồ hôi lạnh mới nâng tay nhàn nhạt nói: “Ngồi đi.”
“Tạ đại tướng quân.” Sắc mặt Lưu Trạm bình tĩnh, chịu đựng đau nhức ngồi vào cái ghế ở gần đó, thái độ vẫn cung kính mang theo sợ hãi như cũ.
Chu Thiền đặt chung trà xuống, nói: “Lúc trước hóa ra ta nhìn nhầm, Lưu tướng quân quả thực là thiếu niên anh hùng, ngày sau chắc chắn tiền đồ vô lượng.”
Lưu Trạm thật thà đáp: “May mắn được đại tướng quân và Duệ Vương thưởng thức, mạt tướng nguyện dốc hết toàn lực đền đáp Đại Sở, đến chết mới thôi.”
Mặc kệ Chu Thiền châm chọc cái gì Lưu Trạm đều trả lời rất kín kẽ, thể hiện một cách vô cùng nhuần nhuyễn hình tượng của một võ tướng ngay thẳng xuất thân bần hàn, nói qua nói lại vài lần cũng không để cho Chu Thiền thử ra được gì.
Chu Thiền kìm nén bực bội trong lòng, ở trong mắt lão, Lưu Trạm tương tự một con kiến mà thôi, nhưng lão lại không thể tùy tiện dẫm chết con kiến này.
Bên phía Duệ Vương lão còn phải dỗ dành, trong mắt Chu Thiền, Duệ Vương chỉ là một đứa trẻ con, mà tính tình của trẻ con thì bốc đồng, dễ cáu kỉnh.
Tạm thời theo lão, Duệ Vương và Lưu Trạm không đủ sức làm nổi lên sóng gió gì, bên trên còn có một gia tộc họ Chu đè nặng, ở trước mặt ngọn núi lớn họ Chu này Duệ Vương chỉ có thể thuận theo.
Nhưng có một chuyện Chu Thiền nhất định phải cảnh cáo Lưu Trạm.
“Duệ Vương xấp xỉ tuổi ngươi, coi trọng ngươi một phần cũng vì lý do bạn bè đồng trang lứa cùng chung chí hướng, ngươi phải nhớ thật kỹ, ngươi chỉ là một kẻ xuất thân bần hàn con thiếp thất, đừng cho rằng Duệ Vương sủng ngươi là ngươi có thể tự tiện làm những chuyện khác người.”
“Ví dụ như chuyện giết con cháu thế gia, nếu lại có lần sau, lão phu nhất định sẽ lấy mạng của ngươi, đến Duệ Vương cũng không bảo vệ được ngươi đâu.”
Lưu Trạm vội vàng quỳ xuống: “Xin đại tướng quân thứ tội, mạt tướng không dám.”
Chu Thiền hừ lạnh: “Lão phu và Duệ Vương đóng cửa lại vẫn là người một nhà, trong cơ thể chảy chung dòng máu, loại tiện dân như ngươi đương nhiên không hiểu, ngoan ngoãn đi theo Duệ Vương làm bạn chơi cùng thì được, còn nếu làm gì khác... hừ!”
Lưu Trạm cúi đầu.
“Có một số việc giữ kín trong bụng cho lão phu, không được để Duệ Vương sinh lòng nghi ngờ, lão phu có thể thăng quan cho ngươi nhưng cũng có thể dìm ngươi xuống bùn.”
Đây là cảnh cáo Lưu Trạm không được tiết lộ chuyện núi bảo vật, nếu bị Duệ Vương biết thì chờ đợi hắn sẽ là cái chết, đừng tưởng rằng Duệ Vương có thể cứu hắn, trước sau gì Duệ Vương cũng sẽ chỉ chọn cách thỏa hiệp với Chu Thiền mà thôi.
Một Lưu Trạm xuất thân thấp kém không đủ để Chu Thiền đặt vào trong mắt, Chu Thiền mặc kệ Duệ Vương cho phép Lưu Trạm làm thân binh chẳng qua là vì muốn nhanh chóng giảng hòa với Duệ Vương.
Quỳ thêm non nửa canh giờ nữa Chu Thiền mới cho phép Lưu Trạm rời đi.
Ra khỏi phủ đại tướng quân, Tào Tráng tức điên như một con trâu bị chọc giận, thở phì phò mắng: “Thủ lĩnh, đại tướng quân kia...”
Lưu Trạm giơ tay ý bảo Tào Tráng đừng nói nữa: “Đỡ ta lên xe ngựa.”
Lưu Trạm vừa mới bước lên xe ngựa định nằm xuống thì thấy có bóng người vội vội vàng vàng đi vào trong phủ đại tướng quân, hắn vén màn bên hông lên nhìn thử, có ít ấn tượng với người kia nên nhận ra, đó là quản gia của Chu Thiền.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]