Nghe nói Lưu Trạm đã uống được thuốc, Mã thái y cũng vội vàng chạy tới quân doanh, ông thử bắt mạch thì phát hiện mạch tượng có một con đường sống rồi, lại vội vàng đi kê một đơn thuốc khác.
Tống Phượng Lâm ngồi ở mép giường thỉnh thoảng lau mồ hôi cho Lưu Trạm, chợt nhớ ra gì đó, y nói: “Hoàng Ngọ Thời, đệ đi nấu một ít nước cơm mang qua đây, không cần phải quá đặc.”
“Vâng.” Hoàng Ngọ Thời nhanh tay nhanh chân đi vo gạo nấu nước cơm.
Đã bốn ngày Lưu Trạm không ăn không uống gì, không thể cứ uống mỗi thuốc mãi được, Tống Phượng Lâm vẫn dùng cách cũ để đút cho Lưu Trạm một bát nước cơm.
Ban đêm Lưu Trạm vẫn sốt cao, Tống Phượng Lâm chỉ có thể liên tục giúp hắn lau người hạ nhiệt, tới hừng đông y mơ mơ màng màng gục xuống bên giường ngủ mất.
“Tống tiên sinh, lão phu tới thay thuốc cho Lưu đại nhân.” Mã thái y nhỏ giọng gọi.
Tống Phượng Lâm bừng tỉnh từ trong giấc mộng, thấy Mã thái y tới, y vội vàng tránh qua một bên nhường chỗ cho đối phương.
Mã thái y cầm tay Lưu Trạm lên bắt mạch trước, lại sờ thử trán của Lưu Trạm, trầm ngâm nói: “Đêm qua hẳn là đã sốt rất cao.”
Nói xong, Mã thái y lật chăn ra, cẩn thận mở từng vòng băng gạc, Tống Phượng Lâm chăm chú nhìn theo nhưng đến lúc gỡ miếng dán thuốc ra thì y lại dời mắt sang chỗ khác.
“Miệng vết thương không bị thối rữa.” Mã thái y mỉm cười thở phào, “Lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-ngan-dam-luu-day/3561739/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.