Ngày hôm sau, mười sáu thiếu niên tụ tập ở cổng thôn chờ Lưu Trạm, mỗi người cầm trong tay một cây giáo cao hơn mình, đỉnh đầu được vót nhọn.
Mười sáu người này được Lưu Trạm lựa chọn kỹ càng mới đến, không chỉ học Tán Đả rất tốt mà quan trọng hơn nữa là rất nghe lời.
"Gần đây có đám lợn rừng nửa tuổi ở khu vực phía bắc hay xuống núi tàn phá hoa màu, vườn nhà Triệu đại nương đã bị phá mất một nửa." Lưu Trạm nói.
"Ngoài ruộng lúa ra thì vườn tược cũng là mạng sống của chúng ta, tai họa đang ập xuống nhà Triệu đại nương, lần sau sẽ đến lượt nhà chúng ta, cho nên đàn lợn rừng này chúng ta bắt buộc phải trị được, các đệ ai sợ thì bây giờ rút lui vẫn kịp!"
Mười sáu thiếu niên không một ai lùi bước.
"Không sợ!"
"Bọn đệ không sợ!"
"Thủ lĩnh! Bọn đệ luyện tập nhiều ngày như vậy mục đích là để giết lợn rừng!"
"Đúng! Đệ muốn giết lợn rừng mang về cho mẹ đệ ăn!"
"Đúng đúng!"
Lưu Trạm hài lòng gật đầu: "Đi thôi! Xuất phát!"
Vượng Tài nhanh nhẹn nhất, lập tức phi thẳng về phía trước.
Dọc đường lên núi, nhóm thiếu niên không hề đi lung tung mà xếp thành một hàng ngay ngắn.
"Ngươi muốn giết lợn rừng to à?" Tống Phượng Lâm tò mò hỏi.
"Đặt bẫy trước, sau đó vây lợn rừng lại rồi cùng nhau tấn công." Lưu Trạm giải thích.
Chiêu này Lưu Trạm đã dùng rất nhiều lần, chẳng qua đối tượng không còn là lợn rừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-ngan-dam-luu-day/3557603/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.