-
Tề Thù rút giấy lau miệng. “Ăn xong chưa?”
“Xong rồi.” Đối phương đáp lời.
“Ừm, vậy để anh rửa chén.”
Chúc Bình Tự “Ừ” một tiếng, nằm vật ra sô pha mềm mại, định bụng nhắm mắt nghỉ chốc lát.
Bỗng!
Anh đột nhiên ho khan, lỗ tai đau như muốn nứt toác, dạ dày như có hai người bên trong lôi kéo đến xé rách. Anh khó khăn ngồi dậy từ sô pha, tay phải với về phía bàn trà tìm kiếm, ở đó chỉ còn một bình nước lạnh ngắt.
Chúc Bình Tự uống một hơi, vừa nuốt xuống thì cổ họng như bị một chiếc gai bằng băng nhét vào, vừa đau vừa lạnh.
“Khụ khụ khụ!” Anh bị sặc nước, đè lưỡi lên hàm trên cố gắng nuốt xuống ngụm nước trong miệng. Xong lại tiếp tục ho, một tay che ngực một tay che miệng, ho sặc sụa đến mặt đỏ bừng mới dịu đi đôi chút.
Phổi, khí quản ngứa ngáy như có đôi tay quấn quanh.
Anh chúa ghét cái cảm giác này, bất lực như vậy thà bị đâm cho một dao còn hơn.
Ghê tởm nhất là dạ dày sắp nát vụn rồi. Anh nhẩm tính mình đã từng thử qua viêm dạ dày, thủng dạ dày, loét dạ dày, nay lại bị ung thư dạ dày, nói ra thực sự là “Kinh nghiệm sống quá phong phú” đi.
Chúc Bình Tự cố nén cảm giác buồn nôn từ dạ dày trào lên, anh lồm cồm lúc té lúc bò chạy về phía toilet, đoạn khom lưng vào bồn rửa mặt nôn “Oẹ” ra một họng máu lớn. Nhìn vào mà giật cả mình, anh vội vàng như bịt tai trộm chuông* mà mở vòi nước xả hết vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-nam-van-chua-muon/1370970/chuong-3-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.