Tề Thù như ác ma được thiên thần đặc xá, thoát khỏi gông cùm xiềng xích, không màng tất cả mà chạy về phía tình yêu của mình, không bao giờ bỏ rơi anh nữa, lại không biết nên làm thế nào với người nọ của hắn.
Khi hắn tự cho là mọi thứ đều đã thành hư không, vả lại cũng không biết được tòa lâu đài nguy nga ngự trị trong trái tim kia chỉ có một chủ nhân duy nhất. Không giống với những lưu luyến nhớ nhung bên ngoài vách lồng vàng son kia, nơi trái tim được bọc trong một tầng thật dày là thứ “có cũng được không có cũng được”, mà sâu trong tim ấy chính là chủ nhân lâu của tòa lâu đài, đã hóa thành máu thịt của hắn, chảy xuôi trong từng dòng máu của hắn, đến cùng vẫn chẳng thể nào dứt ra được.
-
“A lô?”
“Em gửi địa chỉ cho anh.”
“Được rồi, anh thấy rồi, anh đến chỗ em ngay đây.”
“Vâng.”
Chúc Bình Tự cúp điện thoại, lật máy đúng chiều rồi nhét vào túi. Anh ngẩng đầu nhìn tia nắng ban mai dần đong đầy bên ngoài cửa sổ.
Anh chẳng biết nên nói là may hay không đây, bệnh viện kiểm tra rất nhanh, tuần này ai cũng đều khỏe mạnh nên coi như anh được lợi.
Khoảnh khắc nhận được giấy “báo tử” hôm qua, cũng không có gì bất ngờ.
“Đã chẩn đoán chính xác – là thời kỳ cuối.”
Bác sĩ lần này đổi thành một người trẻ hơn, chăm chú quan sát anh, rõ ràng là tấm chiếu mới chưa từng trải được bao nhiêu, giọng điệu còn làm bộ chính chắn.
Khuyên nhủ người ta mà chính cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-nam-van-chua-muon/1370969/chuong-3-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.