Tình yêu của mẹ dành cho con dường như là điều đương nhiên, ngay cả khi bà đã mất đi sự tỉnh táo. Trong thế giới hỗn loạn của bà, chỉ có thể chứa đựng gia đình nhỏ của họ.
Chồng bà, con trai bà, và chính bà.
Bà mỗi ngày đều nhắc đến Khâu Hành, lo lắng xem anh có mệt mỏi khi đi học, có ăn no không, nhưng lại không thể nhìn anh. Bà phản đối Khâu Hành xuất hiện trong tầm mắt mình, ánh mắt nhìn anh đầy sợ hãi và oán trách.
Lần này bệnh tình của bà thực sự nặng hơn trước, bà chống đối người lạ, hoặc nói chính xác hơn là chống đối tất cả mọi người ngoại trừ Lâm Dĩ Nhiên. Dì giúp việc Vu Mai đến thăm bà hai lần, khi thấy Vu Mai bà tỏ ra tương đối bình tĩnh, còn với những người khác bà đều tỏ ra sợ hãi.
Có lẽ do lần này bệnh tình phát tác vì bị kích động bởi người lạ, nên tiềm thức bà không muốn thấy người lạ, chỉ muốn ở nơi bà cảm thấy yên tĩnh và quen thuộc, cũng không muốn nói chuyện với ai.
Lâm Dĩ Nhiên hỏi bác sĩ liệu có thể về nhà không, bác sĩ khuyên nếu bệnh nhân không có phản ứng dữ dội thì nên ở lại thêm một thời gian.
“Tiểu Thuyền, khi nào chúng ta về?” Phương Mẫn nắm tay Lâm Dĩ Nhiên, ngẩng mặt hỏi cô.
Lâm Dĩ Nhiên lắc tay bà, đặt bát trái cây đang cầm lên tay bà rồi cười nói: “Ở thêm vài ngày nữa nhé, dù sao con cũng ở bên dì.”
“Không muốn ở nữa, muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-nam-roi-lai-ba-nam/3563329/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.