Lâm Dĩ Nhiên từ ga tàu bước ra, kéo vali đến thẳng bệnh viện An Bình.
Vu Mai ngồi ở hành lang, thấy cô đến liền chạy tới nắm chặt tay cô, trông rất sợ hãi.
“Cuối cùng con cũng về, Dĩ Nhiên à.” Bà nắm chặt hai tay Lâm Dĩ Nhiên, mắt đỏ hoe.
“Dì sợ chết khiếp, sợ nếu có chuyện gì thì không biết nói sao với các con!”
Lâm Dĩ Nhiên vỗ nhẹ vai bà bằng tay còn lại, cô nói: “Không sao đâu dì.”
“Con không biết đâu, lúc dì Phương của con phát bệnh đáng sợ lắm! Còn liên tục nôn nữa! Dì chưa từng thấy thế bao giờ… mắt bà ấy cứ đờ đẫn!” Vu Mai vẫn chưa hoàn hồn từ cơn hoảng loạn.
Lâm Dĩ Nhiên nói: “Con vào thăm bà trước.”
“Dì con đang ngủ, bác sĩ tiêm thuốc an thần rồi.” Vu Mai theo sau cô nói.
Lâm Dĩ Nhiên đẩy cửa phòng bệnh bước vào, dì Phương đang ngủ yên tĩnh. Tóc bà rối tung, quần áo nhàu nhĩ, bẩn thỉu từng mảng.
Dì Phương vốn thích sạch sẽ, luôn gọn gàng chỉnh tề, chưa bao giờ lôi thôi thế này.
Mũi Lâm Dĩ Nhiên cay cay, cô quay mặt đi hít thở sâu.
Trước đây dì Phương nói không muốn vào viện nữa, người ở viện, dù khỏe mạnh đến đâu, cũng cảm thấy mình không ổn, không bình thường.
Nhưng bây giờ bà như thế này chắc chắn phải nhập viện, thậm chí ở lại không ít thời gian.
Tình trạng của bà khi tỉnh dậy thế nào còn chưa rõ, Lâm Dĩ Nhiên không mong bà phục hồi như trước, chỉ hy vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-nam-roi-lai-ba-nam/3563328/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.