Nhất Vô Niệm trừng mắt với con rùa, bất quá cũng không tiện nói thẳng chỉ có thể truyền âm với nó: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Ngừng lại, hắn lại bổ sung thêm một câu nữa:
“Chẳng lẽ ngươi quên, truyền thừa của ta không giống như những người khác. Trách nhiệm trên vai của ta, không phải ai cũng có tư cách để nhận lấy!”
Nói câu này, ánh mắt của hắn lộ ra một chút sắc bén.
“Xin lỗi, ta quên mất chuyện này.”
Con rùa biết lời của Nhất Vô Niệm muốn nói tới là gì, trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm sao. Nhưng nó vẫn kiên trì nói:
“Thiếu niên này chúng ta nhất định phải thu nhận nếu không thì cũng chỉ có giết hắn!”
Nói tới đây, ánh mắt của nó ẩn hiện một tia sát ý rất khó phát giác. Con rùa càng nói thế, Nhất Vô Niệm càng không hiểu chuyện gì nhưng hắn hỏi thì con rùa một mực im lặng, né tránh. Nhìn thật sâu vào con rùa, hắn đột nhiên đưa ra suy nghĩ của mình:
“Nếu không ngươi thu hắn là đệ tử!”
Không nghĩ tới sẽ nghe được lời này con rùa há miệng không nói lên lời, đợi qua mấy giây nó mới đáp: “Như vậy có chút không được tốt lắm, nhân tộc há có thể bái yêu tộc làm đệ tử việc này có chút không ổn.”
Con rùa bèn phác bỏ lời của Nhất Vô Niệm, nhưng bên trong ánh mắt có chút suy tư. Nhất Vô Niệm bĩu môi, ngữ khí không quan trọng nói ra mấy lời:
“Chẳng phải ngươi thân là yêu tộc nhưng vẫn đi vào địa phận của nhân tộc chúng ta tu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-nam-quet-rac-bat-dau-dieu-thap-tu-hanh/967163/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.